Old school Swatch Watches
Cô Dâu Bỏ Trốn

Cô Dâu Bỏ Trốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326931

Bình chọn: 10.00/10/693 lượt.

thôi, mà nó đã sợ và ngán như thế này, nếu kéo dài hai
năm hay cả đời, nó nghĩ là nó sẽ đầu hàng, mà quay về với bố mẹ của nó sớm mất.

Mắt nó đã ướt hết vì khóc, nó băng qua đường mà như người ta
đi trên không, nó không hay có một chiếc xe ô tô đang lao về phía nó, đến khi
nó nghe tiếng phanh gấp của bánh xe, nó không còn biết gì nữa cả, nó bị xe đâm,
chiếc va ly quần áo của nó văng sang một bên, còn nó văng sang bên kia, nó nằm
bất động trên vũng máu.

Trước khi nó ngã xuống nó chỉ kịp nghe tiếng hét của những
người xung quanh.

- Có người bị xe đâm kìa...!!!

- Mau cứu người ta đi....!!!

Mắt nó nhắm lại, và trong đầu nó lúc này là khoảng trắng
mênh mông, nó nghĩ mình đang gần với cái chết, vì cơ thể của nó không cho nó cảm
giác gì nữa cả.

Lúc này điều duy nhất mà nó hối hận là nó không kịp nói gì với
bố mẹ và ông nội của nó là nó yêu họ và xin lỗi họ vì nó làm cho họ buồn lòng.

Nó cảm thấy cơ thể của mình bị nhắc bổng lên, nó ngẹo đầu
sang một bên, nó ngất đi trước khi nó nhìn thấy mặt người đang bế mình.

Hoàng hôm nay chán quá, anh bảo anh chàng tài xế lái xe đưa
mình đi dạo quanh thành phố thành một chút, anh đau đầu nên không thể nào làm
việc được, đang đi qua cái ngã tư này thì tự nhiên có một con bé dở hơi đi qua
đường khi đèn giao thông vẫn còn xanh, cái xe của anh không ngừng kịp, nên anh
đã đâm vào nó.

Anh sợ quá vội bảo anh chàng tài xế dừng ngay lại, anh nhảy
xuống xe, anh muốn xem nạn nhân của mình có sao không, hình như nó bị xe anh
tông hơi mạnh thì phải nên nó bị chảy máu nhiều và nó bị ngất đi trước khi anh
hỏi nó có sao không,

Anh nghĩ nó mà bị làm sao, thì anh sẽ mang tội cả đời mất,
anh quát anh chàng Lê - tài xế:

- Còn không mau lái xe vào cái bệnh viện nào đi...!!!

.....................

Vân tỉnh lại trong bệnh viện nó thấy cả người nó đau nhức
như bị ai dần cho một trận, một bên chân của nó được băng bó và treo lên, nó
không có cảm giác gì về cái chân bị đau ấy cả, nó sợ quá, nó thà chết chứ không
chịu bị què cả đời đâu.

Nó liền cố ngồi dậy, nó cầm lấy cái chân của mình mà lắc lắc,
nó nhăn mặt lại vì đau, nó tưởng nó bị què thật, nước mắt của nó chảy ra, nó vừa
khóc, nó vừa nói:

- Chân ơi là chân, sao mày lại bì què như thế này, tao sẽ sống
như thế nào đây, hu hu hu, cái tội bỏ nhà ra đi, bố mẹ và ông của tao đã lo lắng
cho tao và tức giận tao lắm rồi, bây giờ tao mà lê cái thân tàn này về, họ sẽ
vì tao mà chết mất...!!!

Gào chán nó lại bảo:

- Mình sẽ lê lết ăn xin như mấy người hành khất ngoài đường
còn hơn trở về nhà làm cho bố mẹ và ông của mình chết vì đau buồn...!!!

Nó nghĩ đến cái cảnh nó một chân bị thọt, cầm cái nón đi ngửa
tay xin người ta là nó lại khóc nấc lên, nó nghĩ sao số của nó khổ thế, chỉ
trong có một ngày nó xa gia đình thôi, mà nó lại bị xe đâm thế này.

Nó nhìn quanh, nó tự hỏi là ai đưa nó vào đây, rồi hành lý
và tiền bạc của nó đâu, nó sợ quá, nếu mà mất hết những thứ đó, thì đúng là nó
phải đi ăn mày thật.

Nó thấy cái va ly màu đỏ của nó được dựng ở góc phòng, tuy
nó hơi dơ một tý, nhưng hình như vẫn còn nguyên vẹn, còn quần áo trên người của
nó đã được thay ra, nó đang mặc bộ đồ của người bệnh.

Nó nghĩ nó mà gặp cái người gây tai nạn cho nó, nó sẽ cho kẻ
đó chết vì bị nó hành, chết tiệt thật, sao người ta không đâm vào ai đó mà đâm
vào nó làm gì, nó đã vô gia cư, chỗ ăn và ngủ không có, đang rầu cả ruột, vậy
mà bây giờ nó lại đang nằm trong bệnh viện với cái chân bị đau như thế này, hu
hu hu, nó than trời, sao ông trời ác với nó thế nhỉ.

Nó cố gượng dậy, mắt nó nhòe lệ vì tủi thân, nó ốm đau thế
này mà chỉ có một mình, nó mong có bố mẹ nó và ông của nó ở đây quá, họ sẽ ôm
nó vào lòng mà an ủi nó, nhưng nó và họ đã cách xa nhau quá, giá mà nó có thể gọi
điện về nhà và thông báo cho họ biết nó đang ở đâu, và đang nằm viện, nhưng nó
sợ họ sẽ lo cho nó, có khi mẹ nó vì nó mà bị ngất cũng nên.

Bụng của nó đói quá, chiều hôm qua khi nó đang lang thang nó
đã đói muốn xỉu rồi, cứ nhìn trời




kiểu này thì hình như đã qua một đêm, nó lại đang bị thương
thế này, nó sẽ nhờ ai đi mua gì cho nó ăn và nó có thể nhờ ai chăm sóc cho nó
khi nó nằm viện đây.

Nó sợ quá, ngay cả đi vệ sinh, ai sẽ giúp nó với chân bị bó
bột này, hu hu hu, càng nghĩ nó càng sợ, nó nắm chặt lấy tấm vải được trải làm
nệm, hai tay của nó bóp mạnh xuống, nó bây giờ mới hiểu cảm giác bị bỏ rơi và sống
một mình khi bị ốm đau là như thế nào.

Nó cứ tưởng được sống một mình là hạnh phúc và vui sướng lắm,
nhưng nay nó bắt đầu sợ rồi, nó chỉ cầu mong có ai bước vào phòng nó và hỏi nó
có bị làm sao không, và mua cái gì đó cho nó ăn, nhưng nó biết sẽ chẳng có ai
làm thế vì nó cả, vì nó là một con bé lạ hoắc ở đây, và nó sợ ai sẽ trả tiền viện
phí cho nó, nó nằm suống, hai tay để trên trán, nước mắt nó chảy ra, nó đang
nghĩ đến những ngày đen tối của cuộc đời nó khi nó phải nằm trong