
có người vợ đính ước từ nhỏ. Đào
nghĩ rằng.
- Dù mình yêu Duy thật lòng và được lòng của bố mẹ cậu ấy
cũng chưa chắc mình và Duy nên đôi thế mà nay mình vừa làm cho cậu ấy bị tổn
thương, bố mẹ và gia đình của cậu ấy lại coi mình là kẻ thù. Mình làm sao có cơ
hội được ở gần bên cậu ấy nữa...!!
Đào bây giờ yêu Duy tha thiết. Con nhỏ kinh hoàng nhận ra rằng.
Ngay từ khi còn nhỏ, Đào đã yêu Duy. Con nhỏ ngu ngơ không nhận ra được tình cảm
của mình. Chỉ vì một chút sao động và một chút bâng khuâng với Tuấn Anh. Đào đã
làm hỏng đi tất cả. Bây giờ dù Đào có hối hận cũng không sửa chữa được những gì
mà Đào đã gây ra.
Đào phải khó khăn lắm mới dò được tin Duy bay sang Việt Nam
để gặp mặt gia đình của cô vợ tương lai. Đào không ngần ngại, sắp sếp quần áo
vào va li. Con nhỏ tạm biệt bố mẹ và ông bà của mình. Con nhỏ nói dối là bay
sang Việt Nam để thăm gia đinh bác Liên - bà nội của Khoa. Nhưng thực chất con
nhỏ sang đây là để tìm gặp Duy. Con nhỏ sẽ làm mọi cách có thể để Duy hủy bỏ
đám cưới với Vân và lôi kéo Duy về phía mình.
..............
Sau khi ăn cơm sáng xong. Khoa chào bà Liên. Anh chàng chuẩn
bị đến công ty làm việc. Đêm qua sau khi chơi vài ván game. Tâm tư và sự tức giận
của Khoa giảm hẳn. Anh chàng chìm vào trong giấc ngủ với những giấc mơ chập chờn.
Chưa có lúc nào Khoa háo hức được đi làm như lúc này, anh chàng chỉ muốn được gặp
mặt con nhỏ Vân ngay lập tức.
Đêm hôm qua sau khi suy nghĩ kỹ. Khoa đã có một quyết định
trọng đại là sẽ dò xét tình cảm của Vân với Duy. Từ đó anh chàng sẽ quyết định
nên đi theo hướng nào. Một là từ bỏ Vân và cố quên con nhỏ đi. Hai là anh chàng
sẽ cạnh tranh công bằng với Duy, nếu như tình cảm giữa Vân và Duy chỉ là bồng bột
nhất thời. Dù sao Khoa cũng không muốn từ bỏ Vân một cách dễ dàng. Anh chàng
không chịu đựng được, nếu mai sau vì tính cách nhút nhát của bản thân mà đánh mất
đi tình yêu lớn của cuộc đời.
Đào muốn đến thăm công ty của Khoa. Con nhỏ mỉm cười hỏi.
- Anh có thể cho em đến công ty của anh chơi một buổi được
không. Em muốn biết công ty của anh trông như thế nào và hoạt động ra sao....??
Khoa sách chiếc cặp trên tay. Anh chàng nheo mắt trêu Đào.
- Em muốn điều tra về công ty của anh để về báo cáo lại với
ông bà nội chứ gì. Thôi đừng có chối, anh còn lạ gì cái tính cách nghịch ngợm của
em nữa....!!
Đào cãi biến.
- Em nói thật mà anh không tin thì thôi. Em sang đây chủ yếu
là đi thăm quan quanh thành phố và đi du lịch thôi. Hôm nay em thấy anh bận nên
em không dám làm phiền anh mà chỉ muốn được cùng anh đi làm. Không lẽ anh lại bỏ
em một mình cô đơn ỏ nhà với bốn bức tường lạnh lẽo hay sao...??
Khoa lắc đầu thở dài. Anh chàng không phải là một người có
tài ăn nói và nhất là cãi lý với con gái. Khoa đành gật đầu bảo.
- Được rồi. Anh đồng ý nhưng em phải hứa là không được nghịch
ngợm và quậy phá văn phòng của anh đâu đấy. Vì đó là nơi để làm việc, không phải
nơi cho em chút giận hay giở trò trẻ con của em ra....!!
Đào lễ phép nói.
- Em biết rồi mà. Mình đi thôi anh hai....!!
Bà Liên phì cười bảo con nhỏ.
- Cháu đừng có quậy phá anh Khoa quá đấy nhé. Nếu cháu để nó
phải gọi điện thoại cho bác để phàn nàn về cháu. Lúc về bác sẽ đánh đòn vào
mông của cháu đấy....!!
Đào mỉm cười thật tươi. Con nhỏ nhí nhảnh nói.
- Cháu biết rồi mà bác. Cháu sẽ thật ngoan và ngồi thật
im....!!
Khoa và Đào trèo lên xe ô tô của Khoa. Anh chàng hỏi.
- Em định ở đây bao lâu....??
Đào thở dài. Con nhỏ cố gắng vui vẻ với mọi người để che dấu
đi nỗi buồn và lo lắng ở trong lòng nhưng có những phút giây và khoảng lặng con
nhỏ không thể dấu mình. Những khi đêm về con nhỏ ngồi trầm tư một mình, con nhỏ
ôm lấy cái gối và nghĩ ngợi lung tung. Thời gian chờ đợi và mong chờ ai đó thật
dài và thật khủng khiếp. Hàng ngày Đào đều nhìn thấy Duy nhưng không tài nào tiếp
cận được Duy và không tài nào nói cho Duy biết Đào là ai.
Con nhỏ biết lần trở về Việt Nam này cũng vô vọng như mấy lần
trước.Vì Duy vẫn là người khó đoán và vì Duy vẫn chưa hồi phục được trí nhớ. Mà
ngay cả khi anh chàng hồi phục được trí nhớ. Liệu Duy có tha thứ và quay về với
Đào hay không. Đây là một câu hỏi khó trả lời đối với Đào.
Đào biết là nên quên Duy đi. Hãy để cho anh chàng được yên
và được sống hết cuộc đời còn lại trong bình yên nhưng trái tim của con nhỏ
không làm được như thế. Đào không muốn mai sau phải hối hận vì đã không chịu cố
gắng tìm cách giành dật lấy Duy từ trong tay của một người con gái khác ngay cả
khi Đào biết rằng điều này là không thể.
Đào trầm tư trả lời Khoa.
- Em sẽ trở về khi nào em hoàn thành xong hai việc....!!
Khoa muốn biết đó là hai việc gì. Anh chàng thấy con nhỏ có
vẻ bí mật và quyết tâm quá nên tò mò hỏi.
- Em có cần anh giúp sức cho không...??
Đào mỉm cười đáp.
- Đến lúc đó hẵng hay anh ạ. Vì ngay chính bản thân em cũng