
hấy bà Nhung giống vợ của ông là bà Hiền như đúc. Ông lảo
đảo không hiểu chuyện gì cả.
Bà Nhung tức giận hỏi.
- Tôi tưởng là anh chết rồi chứ...??
Ngay câu đầu tiên bà Nhung đã chửu ông Kiên rồi. Ông Kiên
ngơ ngác.
- Tại sao cô lại ghét tôi thế...??
Bà Nhung cay cú.
- Tôi căm thù anh vì anh mà chị gái của tôi chết...!!
Ông Kiên mở to mắt nhìn bà Nhung trừng trừng, ngay cả Vân
cũng không tài nào hiểu nổi, không phải mẹ của Vân chết là do gia đình Duy ép
gia đình Vân đến cảnh cùng quẫn hay sao. Vân lắp bắp hỏi bà Nhung.
- Mẹ...mẹ nói thế nghĩa là thế nào ?, không phải mẹ của con
chết là do tự sát sao.??
- Đúng mẹ của con chết là do tự sát nhưng chị ấy hóa điên dẫn
đến tử tự là do người đàn ông này....!!
Vân càng nghe bà Nhung nói Vân càng rơi vào trạng thái nửa
mê nửa tỉnh.
- Mẹ...mẹ có thể giải thích rõ hơn được không...??
- Mẹ và mẹ của con chia xa nhau từ nhỏ, khi chị ấy lấy người
đàn ông này mẹ vẫn chưa biết là mẹ còn có một người chị gái, đến khi khách sạn
của gia đình con phá sản mẹ mới được biết là mẹ còn có một người chị gái hơn mẹ
năm tuổi, mẹ đã đăng báo nhắn tin tìm chị ấy.
- Chờ đợi mỏi mòn trong vòng gần sáu tháng cuối cùng cũng có
người nhắn tin lại cho mẹ, mẹ mừng rỡ vội bay sang gặp chị ấy nhưng khốn khổ
thay chị ấy gần như là bị điên, trạng thái tinh thần của chị ấy không được ổn định,
cái thai đã gần đến ngày sinh nở.
Khi sinh được con ra, chị ấy treo cổ tự vẫn, trước khi chết
chị ấy để lại cho mẹ một lá thư và một cuốn sổ nhật ký, trong đó chị ấy giải
thích vì sao chị ấy chết và nhờ mẹ chăm sóc con...!!
Vân cảm thấy cổ họng tắc nghẹn, nước mắt trào ra. Vân không
thốt nên lời, ông Kiên mắt đỏ hoe hỏi.
- Cô vẫn còn giữ lá thư và cuốn sổ nhật ký đấy chứ...??
Bà Nhung đứng dậy, bà bước lên lầu. Lát sau bà đưa một lá
thư và một cuốn sổ nhật ký đã úa vàng cho ông Kiên và Vân đọc.
Trong cuốn sổ nhật ký bà Hiền kể bà từng mang một cô gái
nghèo khổ, bệnh tật bơ vơ không nhà cửa về nhà chăm sóc, bà nhận người con gái
đó làm em gái, cuộc sống của họ là những chuỗi ngày bình yên hạnh phúc nhưng bà
Hiền không ngờ được rằng người đàn ông mà bà hết lòng yêu và người em gái mà bà
hết lòng tin tưởng lại yêu đương lén lút sau lưng của bà.
Khi bà phát hiện ra chuyện này cũng là lúc gia đình gặp khó
khăn về kinh tế, bà đành nuốt hận không dám nói ra ngoài miệng.
Điều bà cảm thấy cay đắng và tủi nhục nhất là họ đã bỏ trốn
đi cùng với nhau, bà tự hỏi là tại sao họ lại có thể bỏ lại một mình bà, bà đau
khổ, bà dằn vặt lương tâm, bà không biết bà làm gì sai đến nỗi bà bị họ đối xự
một cách tệ bạc và tàn nhẫn đến thế.
Cái thai hành bà suốt ngày đêm, bà luôn kích động, thần kinh
của bà lúc nào cũng căng như dây đàn. Trong một lần đọc báo, bà vô tình biết được
bà còn có một người em gái, bà vội gọi cho bà Nhung. Câu chuyện sau này thế nào
thì Vân và ông Kiên cũng đã biết cả rồi.
Vân vằn mắt lên quát ông Kiên.
- Thì ra chính là bố...bố đã gây ra đau khổ cho mẹ, bây giờ
bố cũng đã có gia đình riêng rồi, hay thật trong khi bố và người đàn bà kia tay
nắm tay cùng nhau chạy trốn bỏ lại một mình mẹ con phải chịu cảnh nghèo khổ đói
rét, bụng mang dạ chửa, bố còn ép con phải tránh xa Duy ra. Bố là một người độc
ác, bố đi đi, con không bao giờ muốn nhìn lại mặt của bố nữa...!!
Vân gào lên như một con điên.
- Đi đi ông đi đi...!!, tôi không muốn nhìn mặt của ông nữa.
Ông và người đàn bà kia là những kẻ bội bạc. Tại sao ông có thể làm như thế với
mẹ của tôi, tại sao, còn người đàn bà kia nữa, cô ta có lương tâm không, cô ta
không nhớ ai đã cưu mang cô ta, ai đã chăm sóc cô ta, ai đã dang rộng đôi vòng
tay đón cô ta khi cô ta không có gì cả...!!
Vân ôm lấy mặt nước mắt của Vân chảy ra. Đôi mắt nhìn ông Kiên
đầy căm thù.
Ông Kiên chết sững với diễn biến vừa rồi, ông luôn tin rằng
vợ của ông chết là do gia đình của Duy không ngờ tất cả là do lỗi của ông.
Ông Kiên run rẩy hỏi.
- Tại...tại sao cô không đăng báo hay nhắn tin tìm tôi...!!
Bà Nhung nhếch mép.
- Trước khi chị ấy chết chị ấy dặn tôi rằng dù có mệnh hệ gì
xảy ra với chị ấy cũng không được đi tìm anh và nói cho Vân biết bố thực sự của
nó là ai. Chị ấy đã cầu xin tôi chăm sóc và yêu thương Vân như con ruột.
Nếu như ông không gặp được nó thì có lẽ cả đời này tôi cũng
không bao giờ cho nó biết nó có một người bố bội bạc như anh đâu...!!
- Chính anh là kẻ đã bốc mộ của chị ấy đi đúng không...??
- Đúng..đúng thế...!!
- Khi chị ấy chết, do không đủ tiền nên tôi đành mang Vân về
trước, tôi định khi nào có đủ tiền tôi sẽ sang bốc mộ của chị ấy về Việt nam
sau nhưng không ngờ khi tôi bay sang bên đó người đàn ông mà tôi nhờ trông coi
mộ của chị ấy nói với tôi là có một người đàn ông tự xưng là chồng đã mang hài
cốt của chị ấy đi rồi...!!
....................