The Soda Pop
Cô Dâu Mặc Váy Đen

Cô Dâu Mặc Váy Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323773

Bình chọn: 9.5.00/10/377 lượt.

?

Sau khi trả lời câu hỏi của Thiên Di, giờ đến lượt Mạnh Hoàng hỏi nó dồn
dập. Thiên Di ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên Mạnh Hoàng quan tâm tới
nó như vậy, càng ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy trong mắt Hoàng một chút
gì đó dịu dàng- thứ mà trước đây chưa từng có. Thấy Thiên Di im lặng,
khuôn mặt Mạnh Hoàng bắt đầu trở nên lo lắng:

- Cô thấy không khỏe hả? Để tôi đi gọi bác sĩ!

- Không cần đâu.

Thiên Di vội vã kéo tay Mạnh Hoàng mà quên mất rằng bàn tay của mình cũng
đang bị băng bó. Nó khẽ kêu lên, khuôn mặt nhăn lại vì đau

- Có sao không?- Mạnh Hoàng giật mình cầm lấy bàn tay Thiên Di.

- Không sao. Chỉ có mình anh ở đây thôi hả?

- Bố mẹ cô vừa đến công ty để giải quyết công việc, một lát nữa sẽ tới.
Cô Sang thì nghe nói có thể hôm nay cô sẽ tỉnh nên đã về nhà chuẩn bị
vài món ăn, còn Hoa thì ở trường.

Thiên Di khẽ gật đầu. Bỗng nó nhận thấy khuôn mặt Mạnh Hoàng gầy và xanh xao hơn trước khá nhiều.

- Sao trông anh nhợt nhạt thế? Chẳng lẽ do vụ tai nạn?- Thiên Di sợ hãi- Anh có bị thương không?

Mạnh Hoàng giơ vài vết thương ngoài da đã được sát trùng và băng lại cho Thiên Di xem.

- Cô có vấn đề hả? Bị như thế này rồi còn không lo thân mình, cứ đi lo chuyện người khác.

- Này nhé, dù gì tôi cũng gánh giúp anh một cái họa. Anh không biết ơn thì thôi còn nói tôi nhiều chuyện hả?

- Là cô ngốc thôi. Đang yên lại chạy ra cứu tôi làm gì để bị tai nạn, hả? Cô có biết tôi rất ghét phải mắc nợ người khác không?

Mạnh Hoàng nói và nhìn thẳng vào Thiên Di, lời nói tuy khó nghe nhưng ánh
mắt lại hiện lên chút gì đó dịu dàng. Câu chuyện đang dang dở thì chợt
cánh cửa phòng lại khẽ mở ra, là cô Sang.

- Cô Thiên Di tỉnh rồi hả? May quá, tạ ơn trời đất!

Cô Sang vừa chạy đến ôm chầm lấy Thiên Di, đôi mắt vừa ngân ngấn nước. Hôm Thiên Di bị tai nạn, cô cả đêm đứng ngồi không yên. Cô coi Thiên Di
giống như con gái của mình nên khi thấy Thiên Di xảy ra chuyện cô cũng
rất đau lòng.

- Được rồi mà cô Sang, cháu không sao rồi.- Thiên Di mỉm cười, cảm động trước tấm lòng của cô giúp việc tốt bụng.

Cô sang buông tay khỏi Thiên Di rồi đặt mấy cái túi và cặp lồng lên bàn.

- Bác sĩ nói giờ cô chưa ăn được gì nên tôi có mang ít sữa và canh gà đến. Cô Thiên Di muốn ăn gì trước?

Thiên Di chưa kịp trả lời thì Mạnh Hoàng đã lên tiếng:

- Tất nhiên là canh gà rồi.

- Tôi lại nghĩ là nên uống sữa. – Thiên Di ngẫm nghĩ.

- Cô bị khờ hả? Canh gà phải ăn nóng mới ngon.- Mạnh Hoàng cãi lại, nhất định không chịu thua.

- Anh hay nhỉ? Tôi thích ăn gì kệ tôi. Cô Sang lấy giúp cháu hộp sữa.

- Không, cô Sang lấy canh gà đi.

- Uống sữa!

- Ăn canh!

Vậy là cuộc khẩu chiến bắt đầu nổ ra giữa một bệnh nhân ương bướng và một
kẻ chăm bệnh cứng đầu. Cô Sang đứng nơi góc phòng khẽ bật cười. Dưới ánh nắng mặt trời, trông hai kẻ ngốc đó đẹp đôi đến kì lạ.

Giờ ra chơi, trước cửa lớp 12A7.

- Minh Long, sao cậu không đến thăm Thiên Di? Hôm mình gọi điện cũng không thấy cậu đến?

Hoa đứng trước mặt Minh Long, giọng nói ngạc nhiên pha chút tức giận. Nếu Minh Long đến chắc hẳn Thiên Di sẽ rất vui, vậy mà…

- Hôm đó mình đã đến rồi.

- Đến rồi?- Hoa tròn mắt- Đến rồi sao cậu không vào?

- Mình đến rồi nhưng thấy Mạnh Hoàng đang ở trong đó với Thiên Di.

Hoa ngớ người ra một chút rồi bỗng phá lên cười:

- Thì ra là cậu ghen với Mạnh Hoàng hả?

Ghen? Minh Long cũng mong cảm giác đó chỉ là ghen, nếu như vậy thì Long đã
không phải suy nghĩ suốt mấy ngày qua. Nhưng nó đâu chỉ đơn thuần như
vậy?

***

Minh Long đứng ngoài ban công, ánh mắt hướng về
phía những tòa nhà cao tầng rực rỡ ánh đèn đằng xa. Giờ này Thiên Di
đang làm gì? Sức khỏe thế nào rồi? Thiên Di rất hay che giấu những nỗi
buồn, nỗi đau của mình vì không muốn mọi người lo lắng, liệu bây giờ cậu ấy có đang như vậy không? Long còn nhớ, có lần Thiên Di sơ ý làm đứt
một vết dài trên bàn tay, vết thương rất sâu. Thế nhưng trước mặt Long
và mọi người, Thiên Di vẫn tỏ ra rằng mình ổn, mình không sao. Minh Long cũng đã tin rằng như thế cho đến khi nhìn thấy Thiên Di một mình nén
đau, ôm chặt lấy cổ tay một cách khổ sở, khuôn mặt như sắp khóc. Vậy mà
khi Long hỏi, Thiên Di vẫn mỉm cười nói rằng: “ Mình bị đau thế này chỉ
là ở bên ngoài, nhưng nếu làm mọi người, đặc biệt là cậu phải bận tâm về mình thì mình còn thấy áy náy cả trong lòng nữa.” Nghĩ đến đây, Minh
Long bỗng giật mình. Đúng vậy, Thiên Di còn dám một mình đối mặt với khó khăn, đối mặt với mọi chuyện. Tại sao Long lại không dám giữ chặt lấy
tình yêu của mình? Việc Long cần làm bây giờ không phải ngồi một chỗ để
lo sợ mà là không để mất Thiên Di.

Một làn gió thổi đến khiến tóc Minh Long khẽ bay nhẹ. Ánh đèn chiếu vào khuôn mặt đang tràn đầy quyết tâm và hi vọng.

***

Phòng bệnh của Thiên Di hôm nay tràn ngập