
trước mặt bác Trần với bộ dạng không thể nào thê thảm hơn: mắt nhắm mắt mở, đầu
tóc rối bù. Đã vậy còn mặc nguyên bộ đồ ngủ hình mèo Kitty. Thiên Di
đang loay hoay không biết làm gì lúc này thì bỗng Mạnh Hoàng lên tiếng:
- Tôi có chuyện riêng cần nói với bố tôi, cô Sang đang chờ cô trong phòng bếp.
Hiểu ý Mạnh Hoàng, Thiên Di khẽ gật đầu rồi đi vào bếp. Cô Sang đang cẩn
thận lau sạch bàn ăn, thấy Thiên Di thì vội bỏ dở công việc và nói:
- Cô Thiên Di dậy rồi hả? Để tôi chuẩn bị đồ ăn sáng.
- Thôi không cần đâu, cháu không đói.- Rồi Thiên Di tỏ vẻ giận dỗi.- Sao
bác Trần về mà cô không báo trước cho cháu, làm cháu bẽ mặt quá.
- Sáng nay khi ông chủ về nhà tôi cũng mới biết. Hình như ông chủ có việc gì gấp nên mới về đột xuất thế này.
Thiên Di “ồ” lên một tiếng, bởi vậy nên khuôn mặt Mạnh Hoàng khi nãy mới
nghiêm túc như vậy. Cuộc nói chuyện ở phòng khách có vẻ khá căng thẳng
vì ở đây cũng có thể nghe thấy rõ những gì mà bác Trần và Mạnh Hoàng
đang nói.
- Sao mà con lại cứng đầu như thế? Nếu không bắt đầu
điều trị thường xuyên, bệnh của con sẽ xấu đi. Vào trong Hồ Chí Minh vừa ở gần mẹ con, vừa thuận tiện cho việc chữa trị.
- Con không muốn đi đâu hết. Cũng không muốn chữa trị gì cả!- Giọng nói bất cần nhưng có chút gay gắt của Mạnh Hoàng khiến Thiên Di giật mình.
- Con…Rốt
cuộc thì con muốn mọi thứ rối tung hết lên thì mới vừa lòng đúng không?
Lần sau trở về, đừng để bố thấy cái thái độ này của con một lần nào nữa.
Bác Trần nói xong thì cũng là lúc Thiên Di nghe tiếng bước chân, tiếng cửa
sập mạnh và cuối cùng là tiếng xe ô tô lao vút đi. Khi mọi thứ trở về
với vẻ im lặng, Thiên Di mới bước ra phòng khách. Nó tiến lại gần Mạnh
Hoàng.
- Không cần nói gì cả, tôi không sao.- Mạnh Hoàng nói, giọng nói vẫn lạnh lùng đến đáng sợ.
- Thế nhưng…
- Tôi không sao, đừng ở đây tỏ ra thương hại tôi! – Mạnh Hoàng đứng bật
dậy, hai tay siết chặt lấy vai Thiên Di – Không ai cần tôi cả nên cô
cũng đừng tỏ ra thương hại tôi nữa! Cô có biết trông thấy khuôn mặt này
của cô tôi khó chịu thế nào không?
Thiên Di sợ hãi. Chưa khi nào
nó thấy Mạnh Hoàng kích động thế này. Cô Sang cũng từ bên trong chạy ra, vội vã kéo tay Mạnh Hoàng:
- Cậu chủ, cậu chủ đừng làm thế.
Mạnh Hoàng vẫn nhìn chằm chằm vào Thiên Di, đôi mắt vằn đỏ nhưng pha chút
đau đớn. Bất chợt, bàn tay đặt trên vai Thiên Di lỏng dần. Thiên Di chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì bỗng Mạnh Hoàng ngã phịch xuống đất, hai mắt
nhắm nghiền. Thiên Di hoảng hốt, nó cuống cuồng lay Mạnh Hoàng:
- Mạnh Hoàng! Mạnh Hoàng! Anh không sao chứ, đừng dọa tôi mà!
Thiên Di tái mặt. Đây là lần đầu tiên nó gặp tình huống thế này, cũng là lần
đầu tiên nhìn thấy Mạnh Hoàng ngất xỉu. Cô Sang cũng sợ hãi không kém,
run rẩy gọi điện cho bác sĩ rồi vội vã chạy đi lấy thuốc.
- Cô Sang, đây là thuốc gì?- Thiên Di lo lắng nhìn cô Sang đưa những viên thuốc vào miệng Mạnh Hoàng.
- Thuốc trợ tim. Ngoài việc uống thuốc hàng ngày, mỗi lần cậu chủ bị thế
này đều phải uống. Cô Thiên Di mau giúp tôi đưa cậu chủ lên phòng.
Thiên Di làm theo lời cô Sang như một cái máy. Cả hai phải khó khăn lắm mới
đưa được Mạnh Hoàng vào phòng. Vừa đặt Mạnh Hoàng xuống giường thì dưới
nhà có tiếng chuông cửa.
- Bác sĩ đến rồi, để tôi đi mở cửa.
Cô Sang nói rồi nhanh chóng chạy xuống. Thiên Di lau mặt cho Mạnh Hoàng
xong thì cũng là lúc ông bác sĩ già và hai cô y tá lên đến nơi. Thiên Di ngồi sát bên mép giường quan sát, bàn tay vẫn lạnh ngắt vì sợ. Sau một
hồi khám bệnh kĩ lưỡng, vị bác sĩ kia chậm rãi tháo ống nghe và nói:
- Vì mọi người đã nhanh chóng cho cậu ấy uống thuốc nên tình hình đã tạm
ổn định rồi, chỉ cần chịu khó nghỉ ngơi. Nhưng chú ý lần sau đừng để cậu ấy bị kích động quá, rất có hại cho bệnh tim của cậu ấy.
Thiên
Di và cô Sang cúi đầu cảm ơn bác sĩ rồi cô Sang tiễn ba người xuống nhà. Thiên Di quay lại nhìn Mạnh Hoàng, thở phào nhẹ nhõm.
***
- Cô Thiên Di nghỉ ngơi đi, để tôi chăm sóc cậu chủ.- Cô Sang nhẹ nhàng bước vào phòng và nói.
Thiên Di nhìn lên chiếc đồng hồ, đã hơn mười một giờ. Sau khi bác sĩ ra về
thì Mạnh Hoàng lên cơn sốt cao, từ đó đến giờ cô Sang và Thiên Di phải
thay phiên nhau chăm sóc. Thiên Di khẽ sờ lên trán Mạnh Hoàng, nhiệt độ
cũng đã giảm đi một chút. Nó gật đầu rồi toan đứng lên nhưng bất chợt,
bàn tay Mạnh Hoàng nắm chặt lấy tay Thiên Di.
- Đừng đi…
Thiên Di giật mình rút tay lại nhưng bàn tay nóng ran của Mạnh Hoàng vẫn nắm lấy không buông.
- Làm ơn…đừng đi.- Mạnh Hoàng nói, mắt vẫn nhắm nghiền.
Thiên Di băn khoăn một lát rồi đành thở dài ngồi xuống.
- Cô cứ ngủ trước đi, lát nữa Mạnh Hoàng hạ sốt cháu sẽ đi ngủ sau.
Cô Sang định nói gì đó nhưng lại thôi, nhẹ nhàng cầm cốc nước và đống
thuốc trên bàn ra ngoài. Chỉ còn lại Thiên Di và Mạnh Hoàng, nó khẽ kéo
lại chiếc chăn.
- Đừng…-