Old school Easter eggs.
Cô Dâu Mặc Váy Đen

Cô Dâu Mặc Váy Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323861

Bình chọn: 8.5.00/10/386 lượt.

u ngân ngấn nước.

- Mẹ…em muốn có mẹ….

Cô bé bắt đầu nức nở rồi bật khóc, nước mắt rơi xuống cả bức tranh bên
dưới. Mạnh Hoàng siết chặt tay, đôi môi mím lại. Đúng lúc đó Thiên Di
liền tiến lại gần cô bé.

- Bé này, ra đây với chị.

Cô bé
ngước mắt nhìn Thiên Di rồi bước lại, vẫn không ngừng sụt sịt. Thiên Di
ôm cô bé vào lòng, để cho bé ngồi trên đùi mình rồi dịu dành nói:

- Sao em lại muốn có mẹ?

- Có mẹ rồi mẹ sẽ đưa em đi chơi, ru em ngủ, mua kem cho em.

Thiên Di ân cần đưa tay lau hai hàng nước mắt của cô bé rồi mỉm cười:

- Vậy sau này, mỗi lần chị Thiên Di đến sẽ chơi với em, mua kem cho em,
còn ru em ngủ nữa, được không? Em nhìn xem, có rất nhiều bạn bè bên cạnh em, các mẹ ở đây cũng rất thương em nữa. Ngoan, đừng khóc! Chị không
cho em mẹ được nhưng chị sẽ là chị của em, đồng ý không?

Nghe
Thiên Di nói, cô bé nín khóc và gật đầu. Thiên Di cười tươi ôm lấy cô
bé. Nhìn thấy nụ cười đáng yêu và nhân hậu ấy, trái tim Mạnh Hoàng bỗng
dưng đập mạnh. Những cảm xúc chưa từng có khiến khuôn mặt Mạnh Hoàng đỏ
bừng….

***

Mạnh Hoàng nằm dài trên giường, bộ quần áo mặc
hồi sáng vẫn chưa kịp thay. Một buổi chiều từ thiện đơn giản nhưng cũng
đủ làm cho Hoàng mệt bở hơi tai. Nhắm nghiền đôi mắt, Mạnh Hoàng nhớ lại những ánh mắt, nụ cười, những bàn tay bé nhỏ của các em ở trại trẻ mồ
côi. Rồi câu nói của Thiên Di cuối buổi chiều cũng theo dòng kí ức ấy
quay về: “ Anh thấy không, các em nhỏ ở đây chắc chắn đã phải trải qua
rất nhiều nỗi đau cả về vật chất và tinh thần. Thế nhưng các em vẫn
không hề buông xuôi, vẫn mở lòng đón nhận sự yêu thương của tất cả mọi
người. Vậy tại sao anh lại không thể mở lòng như vậy, đón nhận tình cảm
của những người thân bên cạnh anh?” Bất giác, đôi môi Mạnh Hoàng thoáng
hiện một nụ cười.Hình ảnh của cô gái ấy cứ phảng phất trong tâm trí Mạnh Hoàng: khi cười, khi tức giận, khi vui đùa,…Sao Mạnh Hoàng lại nhớ đến
những điều này nhỉ? Chẳng lẽ…. Bỗng nhiên Hoàng mở choàng mắt, cố gắng
quên đi cái ý nghĩ điên rồ vừa diễn ra trong đầu.

- Cái gì? Bà nói gì hả?- Hoa ngạc nhiên đến nỗi đánh rơi cả chiếc kẹo mút đang cầm trên tay.- Bà từ chối đi chơi với bọn tôi đã đành, lại còn dẫn cả cái tên đó đến trại trẻ mồ côi. Bà điên rồi hả?

- Suỵt! Bà nhỏ tiếng thôi! Không thấy cả lớp đang nhìn tôi với bà à?

- Nhưng…- Hoa nhìn quanh lớp rồi thì thầm.- Cái tên không có trái tim
ấy bản thân mình còn không nghĩ đến nữa là nghĩ đến người khác.

- Vậy nên tôi mới đang cố gắng giúp cậu ấy.

- Nhưng chắc gì việc này đã có hiệu quả với một người không có tình cảm như vậy?

- Thế thì bà nhầm rồi.- Thiên Di cười tươi.- Hôm qua Mạnh Hoàng như trở thành một con người khác. Cậu ấy chơi đùa với các em nhỏ rất thoải mái, thậm chí còn tự tay bế mấy bé ở phòng sơ sinh nữa. Các em nhỏ ở đó đều
thích Mạnh Hoàng!

Hoa nhìn Thiên Di đầy dò xét:

- Này, sao tôi cảm thấy trong lời nói của bà có chút kì lạ. Đừng nói tôi là bà thích tên đó rồi nhé.

Thiên Di giật mình rồi vội vã xua tay:

- Vớ…vớ vẩn! Không có chuyện đó đâu.

- Tốt nhất là nên như vậy. Tôi không muốn bà phải chịu bất kì tổn thương nào.- Hoa nghiêm nét mặt.

***

- Cô Thiên Di! Đợi tôi một lát.

Thiên Di vừa bước ra khỏi cổng thì bỗng nghe thấy tiếng cô Sang từ phía sau. Nó ngạc nhiên quay đầu lại:

- Có chuyện gì vậy cô?

- Hôm qua tivi đã nói sẽ có gió mùa đông bắc, cậu chủ biết cô Thiên Di hay quên áo khoác nên dặn tôi nhớ đưa áo cho cô.

Thiên Di hơi ngẩn người. Phải rồi, từ sau hôm cùng Mạnh Hoàng đến trại
trẻ mồ côi, thời tiết cũng bắt đầu chuyển sang mùa đông. Thiên Di cười-
nụ cười đẹp và ấm áp như ánh nắng mặt trời giữa mùa đông lạnh giá.

- Cháu nhớ rồi, cảm ơn cô.

Thiên Di nhận lấy chiếc áo rồi bước lên xe. Từ trên ô cửa kính tầng
hai, Mạnh Hoàng chậm rãi đưa ly café lên miệng. Không biết vì mùi thơm
của café hay vì nụ cười khi nãy mà Hoàng cũng bắt đầu mỉm cười.

***

Kết thúc buổi học thêm toán ở trung tâm, Thiên Di chào mọi người rồi
vui vẻ ra về. Hôm nay nó cố tình không về bằng xe ô tô để có thể ngắm
nhìn cảnh thành phố về đêm, để đắm mình trong không gian se lạnh đầu
đông. Nhìn những đôi tình nhân tíu tít trên đường, tay nắm chặt tay để
san sẻ chút hơi ấm làm Thiên Di nhớ về người con trai ấy- người con trai đã cùng nó rong chơi trên khắp các nẻo đường Hà Nội. Mấy ngày nay Minh
Long và câu lạc bộ bóng rổ đang tập trung tập luyện để chuẩn bị cho giải đấu sắp tới. “ Lần này mình nhất định sẽ ghi thật nhiều điểm vì cậu.”,
câu nói buổi sáng của Minh Long làm Thiên Di bật cười. Nhưng bất chợt,
cảnh tượng trước mặt làm Thiên Di phải dừng chân.

***

“ Sao
hôm nay khó ngủ thế nhỉ?”- Mạnh Hoàng thầm nghĩ và chậm rãi bước xuống
cầu thang. Đã muộn rồi mà cô Sang vẫn đang chăm chỉ lau dọn phòng bếp và sắp xếp lại một số đồ đạc.

- Cậu chủ chưa ngủ sao