Teya Salat
Cô Dâu Mặc Váy Đen

Cô Dâu Mặc Váy Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324030

Bình chọn: 9.5.00/10/403 lượt.

Mạnh Hoàng thì thào.

- Hả?- Thiên Di hỏi theo phản xạ.

- Bố, mẹ…đừng đi. Con hứa sẽ học giỏi, con hứa sẽ ngoan. Mẹ, mẹ đừng đi…bảo bố đừng đi…Mẹ!

Mạnh Hoàng siết chặt tay Thiên Di, mồ hôi vã ra. Thiên Di thấy tim mình như
thắt lại. Thì ra Mạnh Hoàng đã luôn phải chịu đựng tất cả những điều
này, đã luôn giấu kín tất cả mà không thể chia sẻ với bất kì ai.

- Tôi phải làm gì cho anh đây?

Thiên Di khẽ nói rồi lặng lẽ nhìn Mạnh Hoàng.

***

- Thiên Di, tôi vừa gặp Minh Long ngoài sân trường. Long rủ bà và tôi chiều nay đi xem phim đấy. Đi nhé?

Hoa hớn hở chạy đến gần Thiên Di, vừa chạy vừa nói lớn. Thiên Di rời mắt khỏi quyển sách trên tay, ái ngại trả lời:

- Không được, chiều nay tôi có việc mất rồi. Xin lỗi hai người nhé.

- Cái gì?- Hoa hỏi, lộ rõ vẻ thất vọng.- Bà có việc gì vậy?

Thiên Di mỉm cười : “Bí mật."

Thiên Di ngồi trên chiếc xe của nhà họ Trần, khuôn mặt lộ rõ sự vui vẻ
và háo hức mặc cho bầu trời xám xịt và ảm đạm bên ngoài. Bên cạnh nó là
một chàng trai với khuôn mặt hoàn toàn trái ngược- lạnh lùng, vô cảm.
Mạnh Hoàng chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại, không có chút gì giống
như là để tâm đến mọi thứ xung quanh. Sau hôm bị ốm, Hoàng chẳng nhớ đã
xảy ra chuyện gì đêm đó. Hình như trong cơn sốt, Hoàng đã mơ thấy mẹ, đã nắm tay mẹ. Và bàn tay ấm áp ấy đã giúp Hoàng cảm thấy yên tâm và an
toàn. Nhưng rồi Mạnh Hoàng khẽ lắc đầu để xua đi những ý nghĩ ấy, tiếp
tục cắm cúi vào chiếc điện thoại.

Chiếc xe bắt đầu rời xa sự náo
nhiệt, xô bồ của thành phố, di chuyển ra ngoại thành. Thiên Di kéo kính
xe xuống, những làn gió nhanh chóng ùa vào trong xe, mang theo cả chút
yên bình mà ở thành phố ít khi có được. Lúc này Mạnh Hoàng mới từ từ
ngẩng đầu, ngạc nhiên trước khung cảnh bên ngoài.

- Này, cô đưa tôi đi đâu vậy?

- Anh muốn biết không? Vậy cứ từ từ rồi lát sẽ biết.

Thiên Di cười lém lỉnh, đưa mắt nhìn đống đồ đạc lỉnh kỉnh bên cạnh rồi từ từ dựa người vào ghế. Đêm qua vì thức khuya để chuẩn bị những thứ này nên
giờ mắt nó trĩu xuống. Cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến, Thiên Di thiếp đi
lúc nào không hay. Chỉ đến khi tiếng bác lái xe vang lên nó mới giật
mình thức giấc.

- Cô Thiên Di, cậu chủ. Đến nơi rồi.

Thiên Di khẽ dụi mắt và giật nảy người khi phát hiện ra mình đang ngủ gục trên vai Mạnh Hoàng.

- Ê, anh định giở trò gì với tôi đấy hả?- Nó ngồi phắt dậy và hỏi.

- Này cô, cô xem lại đi. - Mạnh Hoàng quay sang Thiên Di, giọng điệu đầy
chán nản và mệt mỏi - Là cô tự dựa vào tôi đấy nhé, tôi còn chưa nói gì
mà cô đã lên tiếng. Đừng có vừa ăn cắp vừa la làng.

- Ai…ai làm chứng chứ?

- Nếu thích có thể hỏi bác lái xe.

Mạnh Hoàng nhún vai. Thiên Di đỏ bừng mặt, vừa ngượng vừa tức. Nó bước xuống xe và nói:

- Anh còn không mau xuống đi.

- Tôi cũng phải xuống?- Mạnh Hoàng ngạc nhiên hỏi lại.

- Tất nhiên, nếu không tôi đưa anh đến đây làm gì? Mau xuống đi.

Mạnh Hoàng ngẫm nghĩ một lát rồi khẽ thở dài, miễn cưỡng bước xuống xe.
Trước mặt Hoàng và Thiên Di là một khu đất rộng với cánh cổng lớn. Bên
trong là vài dãy nhà hai tầng được sơn màu trắng trông khá khang trang
và sạch sẽ. Bác lái xe mang mấy túi đồ trên xe xuống và hỏi:

- Cô Thiên Di có cần tôi mang vào giúp không?

Thiên Di nhoẻn miệng cười:

- Không cần đâu, bác cứ về đi. Trước khi về khoảng một tiếng cháu sẽ gọi để bác đến đón.

Rồi nó đón lấy mấy túi đồ từ tay bác lái xe, vui vẻ bước vào bên trong cánh cổng.

- Khoan đã, đây là chỗ nào vậy?- Mạnh Hoàng nhìn xung quanh với vẻ lạ lẫm.

- Trại trẻ mồ côi đấy. Hôm nay tôi với anh cùng đến đây thăm các em nhỏ.

- Trại trẻ mồ côi?- Hoàng sửng sốt- Cô đưa tôi đến trại trẻ mồ côi?

- Đến đây thì sao chứ? Anh có đi không hay đứng ở đây?

- Dù gì cũng đến rồi thì phải vào thôi.

Mạnh Hoàng nói rồi đi theo Thiên Di. Không gian bên trong rộng rãi và thoáng mát với những hàng cây xanh mướt, tươi tốt. Bên cạnh mấy dãy nhà còn có những luống rau xanh mơn mởn, có vẻ như nó được mọi người chăm bón rất
chu đáo. Những chiếc ghế đá cũng được kê cẩn thận bên dưới hàng cây cao
lớn. Trên sân có khoảng hơn chục em nhỏ đang hồn nhiên vui đùa, ánh mắt
ngây thơ như không nhận ra những thiệt thòi mà chúng đang phải gánh
chịu.

- Thiên Di, cháu đến rồi hả?

Tiếng nói ở phía sau
khiến Thiên Di và Mạnh Hoàng giật mình, cả hai cùng quay đầu lại. Từ
đằng xa, một người phụ nữ trung niên dáng người nhỏ bé với khuôn mặt đôn hậu tiến lại gần. Khuôn mặt Thiên Di bỗng sáng bừng, nó chạy lại nắm
tay người phụ nữ kia.

- Vâng, cô với các em ở đây vẫn khỏe chứ?

- Ừ. Lâu rồi mới thấy cháu tới đây. Hôm qua nghe cháu gọi điện nói sẽ tới nên cô vui lắm.

Người phụ nữ trung niên mỉm cười hiền dịu. Bà là giám đốc của trung tâm bảo
trợ xã hội này, cũng là “người mẹ lớn” của những đứa trẻ ở đây. Từ nhỏ,
th