
/>
Đôi khi … ta phải thức tỉnh mình để nhận ra sự thật .
—————————
Trở về nhà , nó vẫn nằm dài thơ thẩn , suy nghĩ mãi về cuộc nói chuyện cuối buổi chiều nay…
- À ! Mà sao tự dưng nhóc lại làm bánh tặng anh vậy ?!
- Hưm … Là để cảm ơn hôm qua anh đã giúp em mà …
- Ủa ! Có giúp gì sao ??! Anh nhớ là hôm qua chưa gặp nhóc ?!
- Ừ ha … nhưng em tưởng … chiều qua …
- Chiều qua anh ngủ cả buổi ở phòng thư viện ^^!
- Vậy à …
Nghe hắn nói , lòng con bé cũng có chút buồn buồn , nó buồn vì hắn
không phải người đã giúp nó , và nó buồn vì vẫn chưa thể biết được người thực sự giúp mình ngày hôm ấy là ai …
À … mà phải rồi !! Nhắc đến chuyện giúp đỡ ! Nó còn phải nhờ Yul giúp chuyện này mới được …
Vừa nhìn thấy Yul đang uống trà ở phòng khách , con bé lập tức lon
ton chạy tới , miệng cười hết sức ngọt ngào … khiến Yul sặc nước lên tận họng -__-”!
- Yul !!!! Yul ơi Yul à ….
” Phụtttttt !!! ” – Hai dòng nước đột ngột bắn phụt ra từ mũi Yul ,
hắn nhăn nhó – ” Cô bị uống nhầm thuốc gì rồi hả !!! Đừng có nói cái
giọng đáng sợ ấy !!! Rùng hết cả mình !!! ”
- Thì tôi tưởng anh thích ^^! Mà thôi , không thích thì thôi … Giúp tôi việc này nhé !! – Mắt nó chớp chớp .
- Giúp cô á ?! – Đặt nhẹ cốc trà xuống , Yul lại phân trần … – Sao tôi lại phải giúp cô nhở !
- Vì … vì … – Con bé bắt đầu lắp bắp …
- Nói vì tôi là chồng cô đi … – Vừa xoay xoay cốc trà , Yul vừa khẽ nheo mày đầy tự đắc .
Phân vân một hồi , rồi nó vẫn quyết định …
- Không nói !!! Nhất định không nói >”"
- Hừm ! Bướng nhở !! Vậy thì thôi !!!
- … Hu hu … Thôi mà … giúp tôi đi !! Năn nỉ đó … sunbea …
- Hự !! Đã bảo là đừng nói với tôi bằng cái giọng ngọt lợ đó cơ mà ! Ghê quá đi mất …
Thế rồi , trầm ngâm suy nghĩ một hồi , Yul quyết định đặt ra thêm một điều kiện .
- Thôi được rồi ! Vậy bây giờ , tôi sẽ đưa ra một điều kiện , nếu cô chịu nhận lời … tôi sẽ giúp .
Nuốt ực cục nước miếng đang nghẹn ở tận họng , nó cố gắng bình tĩnh … rồi gật đầu đồng ý …
- Hừm ! Thôi được rồi , ra điều kiện đi !
- Đến buổi party của các nhà quý tộc cùng tôi …
- Hả ???!!!!
Con nhóc hét toáng lên trên sự giật mình của tất cả đám người hầu .
Thấy mọi người đều quay ngoắt lại nhìn , nó mới chịu khe khẽ …
- Nhưng tôi …
- Lại làm sao nữa đây …
- Nhưng mà tôi … tôi xấu xí thế này … vả lại … tôi không phải quý tộc … tôi không thể …
Nó nhăn nhó , rồi cố viện tất cả những lý do có thể nhất …
- Không có gì là không thể cả ! Người của Yul này , chẳng lẽ xấu xí được sao ?!
” Hơ … ý hắn nói … là mình không xấu à … ” – Con bé bất giác ngây người , rồi đỏ mặt vài giây …
Yul cũng ngập ngừng khi đọc được ý nghĩ của con bé , hắn toàn lỡ lời … ( nhưng là những lời thật lòng đó ! ).
- Này … đừng có đứng đần ra như thế ! Tôi không có ý khen gì cô đâu ! Vậy còn điều kiện của cô là gì ?!
Nhẹ nhàng ngồi xuống , con bé cũng thản nhiên nhấp một chút trà lên , rồi ra điều kiện .
- Hãy đóng một vở kịch cho trường cùng tôi …
- Hả ??!!! Cái gì ?!!! Cô bảo tôi đóng kịch trước trường ??!!!
- Đúng vậy ! Chỉ một vở kịch thôi mà !!
- Này !!! Không được đâu !! Tôi không thích xuất hiện …
- Yà … đừng có nuốt lời nhá !!! Anh đã hứa rồi đấy !!!
- Không … kệ mặc cô !! – Yul giãy nảy lên , kiên quyết phản đối cho bằng được !!!
- Vậy thì tôi cũng không thèm đi đến buổi tiệc tùng gì nữa … – Con bé thờ ơ .
- … Híc … Cô thật là … – Đến lúc này thì Yul cũng đành bất lực !
” Thỏa hiệp thành công ^0^!!! ” .
……………………………..
Sáng hôm sau , nó phải dậy từ rất sớm – để chuẩn bị cho buổi biểu diễn mà , lục cục biết bao nhiêu là công việc …
Vừa bước vào phòng tập kịch , tất cả mọi người đã quay ngoắt ra nhìn
nó , rồi bắt con bé phải ngồi im trên ghế … để cho bọn chúng mặc sức ”
hoành hành ” trang điểm …
Bỗng , cái Chan cất tiếng lại gần …
- Xư Bi ! Mình nói chuyện với cậu một lát được không ?!
………
- Có chuyện gì vậy Chan ?! – Con bé tung tăng .
- À … là cái này … – Nói rồi , Chan lập tức chỉ tay lên chiếc dây chuyền hình thập giá của nó …
Đặt vội tay lên ngực , con bé nắm chặt lấy chiếc dây chuyền , hồi hộp …
- Có chuyện gì với nó sao ?!
- Ừm … à … mà có đấy ! Cậu nhìn xem ! Nó màu đen , thậm chí lại có
hình cánh dơi nữa , thật là phản cảm ! Trong khi bộ đồ công chúa thì
thướt tha thế này … tớ chắc rằng mọi người sẽ không đồng tình đâu …
- Thật vậy à … – Xư Bi thở dài lo lắng – Vậy mình phải làm sao đây ?!
Nó vừa dứt lời , cái Chan đã vội chìa tay ra … tỏ lòng muốn giúp đỡ .
- Hãy để mình cầm hộ cho ! Chỉ một lát sau vở diễn thôi !
- Nhưng … – Xư Bi rụt rè , dù Chan là bạn thân , nhưng nó vẫn ng