pacman, rainbows, and roller s
Cô Nàng Hợp Đồng

Cô Nàng Hợp Đồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324274

Bình chọn: 8.00/10/427 lượt.

nh chói tai của tiếng hai cánh cổng khép lại, Sở Trung
Thiên chỉ còn biết tự trách mình lại chậm chân hơn cô ta.

“Cô kia! Mau mở cửa! Nếu không cô chết chắc với tôi.” Sở Trung
Thiên tức giận, đập liên hồi lên cánh cổng. Lúc này anh ta hoàn
toàn không còn là chàng trai hào hoa, nho nhã thường thấy
nữa.

Trong cơn hoảng loạn, đầu Hương Tranh như muốn nổ tung vì biết bao
câu hỏi đang đặt ra.

Sở Trung Thiên thấy cổng vẫn đóng im ỉm, càng thêm tức giận, càng
đập cổng mạnh hơn.

“Đồ đáng chết! Cô mau mở cửa! Nếu không tôi sẽ phá tường xông
vào.”

Nghe anh ta nói vậy Hương Tranh càng thêm hoảng loạn. Cô quên bẵng
mất bức tường trước sân đã được rào dây thép gai chống trộm, chỉ
biết lắp ba lắp bắp: “Anh… anh… không được phá tường… có gì chúng
ta từ từ nói”.

“Vậy thì mau mở cổng ra.” Sở Trung Thiên nhìn xuống bàn tay ửng đỏ
của mình, không biết là tay có bị thương không nữa.

“Tôi… tôi… tôi không mở… Trông anh hung hãn như là bọn côn đồ,
khủng bố vậy. Nhất định anh là tù mới trốn trại.” Tiếng nói rụt rè
vọng ra sau lớp cổng bằng hợp kim dày.

“Cô nói gì?” Sở Trung Thiên tức giận vung mạnh chân đạp cánh
cổng.

“Mẹ ơi! Đau chết mất! Ai lại để hòn đá ở trước cổng thế này?”

Sở Trung Thiên nhăn mặt kêu đau, răng cắn chặt môi, tay ôm chân
nhảy lò cò.

“Đồ chết tiệt! Tôi sẽ sớm quay lại trả thù cho bộ quần áo bị cô làm
hỏng.”

Hương Tranh hoảng loạn, bịp tai lại, hướng ra phía cổng hét to:
“Tôi không mở! Tôi không mở! Anh là côn đồ! Anh sẽ giết tôi như
giết lợn”.

Sở Trung Thiên nhắm mắt lại, cố kìm nén cơn giận đang bừng bừng
trong người, hít thở thật sâu.

Một lúc lâu sau, khi cơn giận đã dịu đi chút ít, anh ta mới nhẹ
nhàng nói với Hương Tranh: “Cô mở cửa rồi chúng ta nói chuyện. Tôi
thề, tôi sẽ không đánh cô”.

“Tôi không tin. Anh… anh… sao anh lại đến đây?”

Sở Trung Thiên lại hít một hơi thật sâu.

“Khụ… khụ…” Vì không cẩn thận nên anh hít phải bụi.

Sau khi thở mạnh ra, Sở Trung Thiên nghiến răng giải thích: “Tôi có
hẹn với một người ở đây”. Trong bụng anh ta đang thầm rủa: “Đồ đáng
chết! Cứ đợi đấy. Ta đến để báo thù đây”.

“Hẹn ư? Hẹn gì?”

“Hôm qua tôi đã ký hợp đồng và giao tiền đặt cọc.”

“Hả! Hóa ra anh ta là Sở Trung Thiên sao?”

Hương Tranh há miệng vì kinh ngạc, vô thức đưa tay mở cổng. Sở
Trung Thiên nghe tiếng chìa khóa tra vào ổ rồi thấy cảnh cổng mở
ra, nhanh như cắt, anh ta len qua khe hở vào trong, không quên đưa
chân đá cánh cổng mở hẳn ra.

Hương Tranh nhìn những động tác của Sở Trung Thiên mà thấy choáng
váng, đầu óc trống rỗng.

“Nha đầu thối! Cô chết chắc rồi!”

Sở Trung Thiên nghiến răng, ngẩng cao đầu bước qua mặt Hương Tranh
lúc ấy còn đang ngơ ngác, chưa hoàn hồn để bước vào nhà, điệu bộ tự
tin như thể anh ta mới chính là chủ nhà vậy.

“Haizzz!”

Cuối cùng Hương Tranh cũng bình tĩnh lại đôi chút, hấp tấp chạy lên
phía trước anh ta.

“Phần tử bạo lực! Anh đã nói chúng ta chỉ nói chuyện, không phải là
tính sổ. Anh còn thề sẽ không đánh tôi.”

“Đúng là tôi đã nói tôi không đánh cô nhưng tôi đâu có nói tôi
không báo thù. Để trả thù, ngoài việc đánh người ra còn nhiều cách
hay hơn nhiều. Ví dụ như: làm cho biến dạng, lột trần rồi quăng ra
giữa trung tâm thành phố đông người qua lại. Tiểu thư, cô có hứng
thú không?”

Sở Trung Thiên đưa tay kéo Hương Tranh vào nhà và đóng sập cửa
lại.

“Tôi không muốn! Không muốn! Anh lừa tôi! Anh nói anh là khách hàng
đến ký hợp đồng nên tôi mới cho anh vào. Anh lừa tôi! Anh là đồ xấu
xa!”

Hương Tranh giơ tay định chống lại liền bị Sở Trung Thiên quay một
vòng và ném trở lại sofa.

Mẹ ơi! Chết con rồi… Người này thật điên rồ, thật đáng sợ.

Sợ Trung Thiên lại gần sofa, nhìn cô gái đầy kẻ cả rồi với vẻ đắc ý
anh ta nhả từng chữ: “Tôi không cần nói dối. Tôi đúng là người ký
hợp đồng”.

Hương Tranh cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, cảnh giác nhìn chằm
chằm vào anh ta.

“Lẽ nào anh ký hợp đồng với tôi là vì… A… A… Tôi không ký. Tôi sẽ
hủy hợp đồng.”

“Được thôi! Hủy hợp đồng! Cô bồi thường cho tôi tiền vi phạm hợp
đồng rồi chúng ta thanh lý hợp đồng.”

“Tiền vi phạm hợp đồng? Trong bản hợp đồng này có một điều khoản:
nếu vi phạm hợp đồng phải bồi thường gấp mười lần tiền đặt cọc.
Tiền đặt cọc là ba mươi ngàn, gấp mười lần chẳng phải là ba trăm
ngàn hay sao?”

Hương Tranh hít một hơi thật sâu, gượng cười.

“Chu tiên sinh! Vừa rồi là tôi đùa thôi! Bất cứ một người chuyên
nghiệp nào cũng biết mình không được phép tùy tiện hủy hợp đồng.
Xin lỗi tiên sinh!”

“Xin lỗi mà xong thì còn cần cảnh sát làm gì.” Sở Trung Thiên giễu
cợt.

Hừ! Anh ta còn dám nhại lại lời cô.

“Cô có biết chiếc áo sơ mi hàng hiệu của tôi là chiếc cuối cùng,
phải tốn bao nhiêu tiền bạc, công sức mới mua được. Nhưng vì cô mà
con chó điên cắn cái áo tơi tả, giờ