
ì được.
Hương Tranh làm thủ tục nhập học xong thì đã xế chiều, mặt trời
xuống núi, học viên đã về hết cả. Học viện lại chìm vào yên lặng,
chỉ còn nghe tiếng gió rì rào qua kẽ lá. Đi đến bậc cuối cùng của
cầu thang đá, Hương Tranh bất giác dừng lại, đứng ngây ở đó nhìn
con đường nhỏ dẫn tới rừng phong.
Hương Tranh nhớ tới lời Diệp Luyến Hoàn. Rừng phong này đẹp như
vậy, lẽ nào lại có ma? Từ bé đến giờ, cô chưa gặp ma bao giờ. Nhưng
lõ có gặp, chắc chắn cô cũng bị nó làm cho sợ vỡ mật. Lúc Hương
Tranh còn đang bận nghĩ ngợi thì một trận gió bất ngờ thổi tới cuốn
theo đám lá phong trên mặt đất tạo thành một vòng xoáy đỏ đẹp mê
hồn. Hương Tranh như bị thôi miên, đứng lặng ngắm nhìn, không để ý
đến một thứ xuất hiện trên con đường, đột nhiên cô bị một bàn tay
lôi đi.
Hương Tranh hét lên. Tiếng hét chói tai của cô như xé tan không
gian yên tĩnh của khu học viện. Hương Tranh hét lên như thể muốn
chứng tỏ con ma cũng không làm cô sợ đến vỡ mật.
Bàn tay ma giữ Hương Tranh một lát, sau đó là một người đàn ông mặc
đồ xám bước ra từ bụi cây bên đường.
Hương Tranh đờ đẫn nhìn người đàn ông mặc bộ đồ màu xám đứng trước
mặt, nhìn đi nhìn lại, một lúc sau cô mới kêu lên: “Sao lại là
anh?”. Hóa ra con ma trong rừng phong mà đám học viên nhìn thấy
không ai khác chính là anh chàng cao kều, chủ nhân chiếc
Rolls-Royce màu bạc mà cô gặp ở sân bay.
Sở Tu Phàm cũng nhìn cô, ngạc nhiên cau mày, có lẽ là không hiểu cô
đến đây làm gì. Sau khi nhìn thấy đám sách vở trong tay cô, anh ta
đã biết câu trả lời, cặp lông mày từ từ giãn ra.
Hương Tranh cũng muốn biết vì sao anh ta có mặt ở đây nhưng cô
không có tài quan sát và suy đoán nên đành hỏi thẳng: “Sao anh lại
ở đây? Anh là người ở trong rừng phong phải không? Anh có biết học
viên của học viện đều nghĩ anh là con ma trong rừng phong
không?”.
Sở Tu Phàm không nói gì, quay người bỏ đi.
Hương Tranh vội vàng chạy vượt lên trước, quay người giơ hai tay
chặn anh ta lại, chặn không được cô vội túm vạt áo anh ta kéo
lại.
“Đợi đã!”
Sở Tu Phàm dừng lại nhìn cô, khẽ nhếch môi hỏi: “Chuyện gì?”.
Giọng nói vừa nhỏ vừa lạnh lùng, không chút biểu cảm. Hương Tranh
nhìn thẳng vào mặt anh ta. Cơn gió chiều khẽ thổi làm vài sợi tóc
mái của anh ta bay lòa xòa trước trán, gần như chạm vào đôi mắt đen
bí ẩn. Đôi mắt ấy như bóng đêm yên tĩnh, không có chút ấm áp nào.
Hương Tranh bất giác rùng mình, tim đập thình thịch.
“À!” Hương Tranh vội bỏ tay ra khỏi vạt áo anh ta, bối rối đan
những ngón tay vào nhau, mặt đỏ bừng, ấp úng nói: “Chuyện hôm
trước, rất cảm ơn anh. Tôi sẽ mang tiền gửi trả anh. Anh cho tôi
địa chỉ nhà anh, mai tôi mang tới”.
Cho dù hôm ấy Hương Tranh vô cùng tức giận vì anh ta không cho cô
đi nhờ xe nhưng đúng là anh ta đã cho cô tiền. Vì thế cô vẫn phải
mang ơn anh ta.
Sở Tu Phàm nhìn cô chằm chằm một lúc lâu mới lên tiếng hỏi lại: “Cô
muốn cảm ơn tôi?”.
Hương Tranh ngạc nhiên, không hiểu sao anh ta lại hỏi cô câu ấy
nhưng cô vội vã gật đầu. Cô thật sự muốn được làm điều gì đó để cảm
ơn sự giúp đỡ của anh ta.
Sở Tu Phàm không nói gì, lẳng lặng cho tay vào túi quần, lây ra mấy
tờ một trăm tệ đưa ra trước mặt cô.
Hương Tranh ngạc nhiên quá đỗi, cô hết nhìn mấy tờ tiền lại nhìn Sở
Tu Phàm, trong lòng tự hỏi: “Sao anh ta lại đưa tiền cho mình?
Không phải là anh ta mắc bệnh thích cho tiền người khác đấy
chứ?”.
“Tôi không cho tiền cô. Nếu tiện, nhờ cô mua giúp một ít đồ, sớm
mang qua đây. Không tiện thì thôi.” Sở Tu Phàm khẽ nói, cho dù là
nhờ người khác, giọng nói anh ta vẫn lạnh lùng như thế.
“Tôi không phiền. Không phiền!” Hương Tranh rối rít nhận lời, vừa
gật đầu vừa đưa tay ra nhận tiền, thậm chí bàn tay còn run lên vì
phấn khích. Cô cũng chẳng bận tâm vì sao mình lại phấn khích như
thế chỉ biết rằng được giúp người đàn ông bí ẩn này khiến cô rất
vui.
“Tôi đợi cô tại ngôi nhà gỗ trong rừng phong. Chú ý cẩn thận, đừng
để ai phát hiện ra tôi.”
Nói xong, anh ta đi thẳng, chẳng thèm chào tạm biệt.
Hương Tranh giờ cũng chẳng để tâm tới chuyện ấy. Trái tim cô như đã
bị đánh cắp. Cô cứ đi đi lại lại trên con đường nhỏ yên tĩnh trong
trạng thái vô thức. Mãi tới khi trăng mọc, cô mới sực tỉnh, mỉm
cười quay về nhà.
Hương Tranh hào hứng ra khỏi học viện; ghé vào siêu thị mua đồ rồi
mới về căn hộ cao cấp của Sở Trung Thiên. Kỳ lạ là khi cô vừa tra
chìa khóa vào ổ, cánh cửa đã mở ra. Sau đó, Hương Tranh bị cánh cửa
ép chặt vào tường, thiếu chút nữa thì bị cán mỏng thành giấy, đám
đồ đạc mới mua đang cầm trên tay rơi vãi tung tóe trên mặt
đất.
Ba giây sau, cánh cửa mới được kéo dịch ra, đằng sau cánh cửa không
ai khác là Sở Trung Thiên đang trong cơn giận dữ.
“Hương tiểu thư, cô có hứng thú làm giấy dán tường từ khi nào vậy?”
Anh ta trợn mắt nhìn cô. “Hay là cô có sở thích trốn sau cánh cửa
mà tôi không biết?”
Hương Tranh từ từ chống tường đứng dậy, giận dữ nhìn an