Polaroid
Cô Nàng Hợp Đồng

Cô Nàng Hợp Đồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325312

Bình chọn: 9.00/10/531 lượt.

những ánh vàng dát lên
cảnh vật. Cả “Tân nương học viện” rộng lớn như được dát vàng. Khu
vườn trường rộng lớn và yên tĩnh, từng phiến lá sáng bóng lên dưới
ánh bình minh, hương hoa dịu dàng lan tỏa, bầu không khí đủ sức mê
hoặc bất cứ ai ở đây lúc này.

Hương Tranh đi dọc con đường dẫn vào trường, vừa đi vừa hiếu kỳ
nhìn ngó xung quanh.

Vẫn còn sớm nên chưa có nhiều người, những giò lan Bạch Ngọc treo
dọc hai bên đường tươi tắn vươn mình đón ánh bình minh. Bây giờ
không phải mùa hoa nở nhưng không vì thế mà chúng kém rực rỡ. Ánh
mặt trời buổi sớm nhảy múa trên lá làm những giọt sương sớm càng
lấp lánh hơn. Khung cảnh vô cùng tươi mát, thanh bình.

Ở cuối con đường dẫn tới bậc thang vào khu giảng đường, hai bên cầu
thang cũng bày đủ loại hoa thơm cỏ quý. Có thể nói màu xanh của cây
lá làm thành nét đặc trưng của “Tân nương học viện” này.

Trường học quý tộc có khác, chẳng trách bài trí tinh tế đến vậy.
Hương Tranh vừa bước đi vừa nghĩ. Vừa mới đặt được một chân lên cầu
thang đá, cô chợt thấy sau bụi cây cạnh cầu thang đá có một đường
mòn nhỏ, chỉ đủ cho một người đi, cũng hướng ra phía sau. Không
ngăn được sự tò mò, cô bỏ lối bậc thang, dò dẫm đi theo lối
nhỏ.

Hương Tranh men theo con đường mòn nhỏ. Thật bất ngờ, con đường ấy
dẫn bước cô tới một khu rừng phong. Rừng phong này có lẽ là rừng
lâu năm. Cành lá đan vào nhau dệt lên một tấm thảm đỏ trải rộng,
dưới ánh bình minh rực rỡ, những phiến lá phong càng rực cháy sắc
đỏ. Hương Tranh như bị sắc đỏ ấy thôi miên, chỉ còn biết đứng ngây
người chiêm ngưỡng. Một lúc sau, cô vẫn dùng dằng không nỡ rời đi,
đúng lúc định quay gót thì cô thấy một người mặc đồ xám, tương phản
với sắc đỏ xung quanh.

Hương Tranh ngạc nhiên, trong rừng phong này có người ở sao?

Một lần nữa bản tính tò mò lại trỗi dậy, cô dấn bước về phía trước.
Vừa đi được vài bước, cô bỗng thấy có ai đó vỗ vai mình.

Hương Tranh giật mình kinh ngạc. Không phải chứ? Sao vận xấu cứ đeo
đẳng cô mãi như thế? Phải cố gắng lắm cô mới dám đi vào rừng phong,
thế mà lại có ai cản đường cô sao? Cố trấn tĩnh, Hương Tranh từ từ
quay người lại, nhìn phía sau. Trời đất ơi! Tại sao đi đâu cô cũng
đụng phải con người này vậy? Hương Tranh há hốc miệng kinh ngạc,
không nói nên lời.

“Diệp Luyến Hoàn!”

Mỹ nữ kia cũng mỉm cười, gật đầu chào lại: “Hương tiểu thư cũng ở
đây sao?”.

“Sở Trung Thiên muốn tôi học ở đây. Còn Diệp tiểu thư, sao cô cũng
ở đây?”

Thấy Diệp Luyến Hoàn điệu bộ thân thiết, Hương Tranh thấy không
quen, có chút không thoải mái. Nhớ lại nụ cười khó hiểu của cô ta
lúc gặp nhau ở nhà Sở Trung Thiên mấy ngày trước, Hương Tranh càng
thấy rối bời. Xem chừng Diệp Luyến Hoàn, Sở Trung Thiên và chú bảo
vệ họ Triệu kia, ba người họ cùng một duộc, đều là loại “hai mặt”
như nhau. Không giống như Sở Trung Thiên và chú Triệu, rõ ràng Diệp
Luyến Hoàn có ác ý vói cô, lần đi ăn ở nhà hàng cô đã bị cô ta hãm
hại, từ giờ phải chú ý đề phòng mới được.

Diệp Luyến Hoàn vẫn cười với cô, thậm chí cô còn thấy nụ cười ấy
càng tươi hơn.

“Tôi học ở đây hơn hai năm rồi.” Nói xong, Diệp Luyến Hoàn nhìn
phía sau Hương Tranh, nghi ngờ hỏi: “Còn Hương tiểu thư. Cô đứng
đây làm gì? Không phải là cô định đi vào rừng phong đấy
chứ?”.

“Có gì không ổn sao?” Hay rừng phong này là khu cấm của học
viện?

Diệp Luyến Hoàn khẽ cau đôi mày thanh tú hỏi: “Rừng phong này có
ma. Cô không biết à?”.

“Ối!” Hương Tranh kêu lên. Cô nhớ lại cái bóng xám khi nãy, không
lẽ đó là con ma mà Luyến Hoàn đang nói. Ngày đầu tiên nhập học đã
gặp ma. Cô mới “tốt phước” làm sao!

“Chuyện này làm náo loạn học viện nhiều ngày nay, có nhiều học viên
cam đoan họ đã nhìn thấy ma. Cô đừng nên tới đó.” Diệp Luyến Hoàn
nói xong, không đợi Hương Tranh kịp phản ứng, vội chuyển chủ đề
luôn: “Hương tiểu thư, tôi có thể nhờ cô giúp cho một chuyện được
không?”.

Hương Tranh nghe đến câu này, lập tức có phản xạ đề phòng: “Là việc
gì? Cô cứ nói đi”. Lần trước cô đã bị Diệp Luyến Hoàn lừa một vố,
lần này đương nhiên cô phải đề cao cảnh giác.

“Hương tiểu thư, cô đợi tôi một lát nhé!”

Đợi cô ta ư? Liệu cô ta có âm mưu gì không? Nhưng đây là học viện,
nhiều người qua lại như vậy, cô ta cũng không dễ gì giở trò được.
Nghĩ thế, Hương Tranh gật đầu.

“Được! Tôi đợi cô.”

Nói rồi, cô đưa mắt nhìn quanh một lượt, rồi bước về phía cầu thang
đá, ngồi xuống bậc cầu thang, thong thả nói tiếp: “Tôi ngồi đây đợi
cô. Cô nhanh một chút, tôi sắp phải tới gặp hiệu trưởng để nhập học
rồi”.

“Được.” Diệp Lu yên Hoàn đồng ý. “Tôi sẽ quay lại ngay.”

Nhưng tôc độ đi của cô ta dưới mắt nhìn của Hương Tranh chẳng khá
hơn tốc độ của một con rùa là mấy. Thiên kim tiểu thư rốt cuộc cũng
chỉ là thiên kim tiểu thư mà thôi. Cô chẳng dám kỳ vọng gì ở lời
hứa nhanh chóng quay lại của cô ta.

Hương Tranh ngồi một mình ở bậc thang đá nên cảm thấy rất buồn,
muốn có người trò chuyện nhưng đưa mắt nhìn q