Cô Nàng Hợp Đồng

Cô Nàng Hợp Đồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325042

Bình chọn: 7.5.00/10/504 lượt.

g nhảy chân sáo ra khỏi cửa. Chợt nhớ
ra là tay mình vẫn cầm túi bánh quy, cô quay lại, dúi nó vào tay Sở
Tu Phàm.

Sở Tu Phàm mở toang cửa, đứng đó dõi theo bóng Hương Tranh xa dần
rồi khuất hẳn trong rừng phong anh mới quay vào nhà. Cúi nhìn túi
bánh quy cầm trên tay, Sở Tu Phàm thấy trái tim mình bỗng trở nên
ấm áp.

Hương Tranh thực sự là một cô gái rất tốt, nhưng một cô gái trong
sáng như cô không nên bị đưa tới một gia đình như nhà anh. Anh
không đủ dũng cảm để đến với cô. Anh sẽ sống một mình để không làm
liên lụy đến ai.

Nếu anh là con của một gia đình bình thường, hoặc giả nếu anh dũng
cảm hơn thì mọi chuyện có tốt đẹp hơn hiện tại?

Hương Tranh vốn cho rằng “Tân nương học viện” là nơi các cô gái quý
tộc, những cô dâu quý tộc đến uống trà, nói chuyện và thưởng thức
tiếng dương cầm nhưng thực tế chứng minh cô đã nhầm.

“Tân nương học viện” không giống như những trường học bình thường
khác. Học viên ở đây phải nghiêm ngặt tuân theo giáo trình của từng
buổi học. Học làm đẹp, học trang điểm, học nghi lễ... Toàn những
môn mà cô ghét nhất. Đã thế các giáo viên còn cực kỳ nghiêm khắc
với học viên. Hương Tranh là học viên mới, lại không thuộc dòng dõi
quý tộc nên càng được “chăm sóc” kỹ hơn. Mới theo học có một ngày
mà cô đã thấy ngột ngạt, gò bó đến muốn chết.

Ngày hôm ấy, tối mịt Hương Tranh mới xách một túi đầy rau quả tươi,
mệt mỏi và chán nản mở cửa căn hộ của Sở Trung Thiên.

Sở Trung Thiên vẫn chưa ngủ. Anh đang ngồi ở phòng khách xem ti vi,
nghe tiếng mở cửa, liền quay ra nhìn, thấy Hương Tranh tay xách
nách mang, mệt mỏi đứng đó, anh còn nói mát: “Lại mua đồ về nấu ăn
cho tình lang à?”.

Hương Tranh đóng cửa, ngẩng khuôn mặt đẩy mệt mỏi, lườm anh ta một
cái.

“Cái gì mà tình lang, nói thật khó nghe, tôi và anh ấy là bạn bè
trong sáng.” Vừa xếp giày vào tủ giày, Hương Tranh vừa giải
thích.

Sở Trung Thiên nhìn lại Hương Tranh lần nữa, vui vẻ trêu chọc: “Vậy
thì sao mà mặt mũi cô lại thất thần thế kia? Không phải là vì tỏ
tình nhưng bị người ta từ chối đấy chứ?”.

“Hừ. Anh có bị mất trí không đây? Tôi đã nói tôi và anh ấy chỉ là
bạn bình thường. Tỏ tình cái gì mà tỏ tình?”

Nghe Hương Tranh nhắc lại một lần nữa, không hiểu sao Sở Trung
Thiên thấy nhẹ nhõm hẳn, như vừa đẩy được tảng đá đè nặng ra khỏi
tim vậy. Anh quay qua nhìn Hương Tranh an ủi: “Thất tình cũng không
phải là chuyện gì quá ghê gớm. Cô biết không, hai phần ba số người
trên thế giới đã từng thất tình. Cho nên cô không việc gì phải
buồn, chỉ cần kiếm một anh chàng khác mà yêu là được”.

Hương Tranh giận dữ đưa tay vò đầu.

“Bộ dạng thảm hại này của tôi là do đám giáo viên biến thái ở đó
gây ra.”

Sở Trung Thiên lại mỉa mai: “Đừng có nói với tôi những giáo viên ưu
tú ở đó cũng để mắt đến cô nhé!”.

“Để mắt cái đầu anh ấy.” Hương Tranh càng lúc càng giận dữ. “Bọn họ
không ưa tôi, nói tôi không có khí chất, mỗi ngày phải ở lại thêm
hai tiếng để bọn họ kèm thêm.”

“Không ưa cái gì. Nếu tất cả giáo viên đều nói thế thì có nghĩa là
cô không có khí chất thật chứ sao.” Sở Trung Thiên cười cười, hết
nhìn Hương Tranh rồi lại nhìn màn hình ti vi, thản nhiên trước cơn
giận của cô.

“Sở Trung Thiên, anh nói thế là có ý gì?” Hương Tranh giơ nắm đấm
về phía Sở Trung Thiên, giận dữ nhìn anh ta, hỏi. “Sở Trung Thiên,
có phải anh cũng cho rằng tôi không có khí chất nên mới gửi tôi tới
đó học phải không?”

“Đưa cô tới đó học là để đáp ứng yêu cầu của mẹ tôi. Cô đừng có suy
diễn rồi nghi oan cho tôi.”

Hương Tranh im lặng, không biết phải nói gì. Nhìn anh ta vui vẻ xem
ti vi mà cảm thấy cuộc đời thật bất công. Tại sao anh ta có thể vui
vẻ sau khi khiến cô thảm hại đến thế này.

Hương Tranh càng nghĩ càng thấy bực bội không yên, cô giằng lấy
điều khiển từ tay anh ta, tắt ti vi.

“Này. Làm cái gì thế? Tôi còn đang xem.” Sở Trung Thiên bất mãn gào
lên.

Hương Tranh mặc kệ anh ta. Cô mang đám rau củ vào bếp, không khách
khí nói vọng ra: “Có muốn ăn cơm tối thì vào phụ tôi một tay, không
thì ăn mì”.

Sở Trung Thiên nhún vai. Biết Hương Tranh đang tức giận nên anh
cũng không chấp, từ từ đứng dậy đi vào bếp phụ giúp cô.

Nói là giúp nhưng đại thiếu gia nhà họ Sở cũng chỉ biết giúp cô bóc
tỏi. Thậm chí bóc tỏi anh ta còn chưa thạo, lóng ngóng để tỏi làm
cay mắt. Sau khi rửa sạch tay, Sở Trung Thiên ngồi ở bàn ăn nhìn
Hương Tranh khéo léo cắt dưa chuột, càng nhìn càng thấy cô trông
thật buồn cười.

“Hương Tranh, làm sao cô quen anh ta?”

Hương Tranh dừng tay. Nghĩ mãi mới hiểu cụm từ “anh ta” của Sở
Trung Thiên là muốn chỉ

Sở Tu Phàm, cô chỉ trả lời qua quýt: “Duyên số đến thì quen
thôi”.

“Hừ!” Sở Trung Thiên thở ra một tiếng vậy rồi mới hỏi tiếp: “Anh ta
có gì mà khiến cô thích đến thế?”.

Hương Tranh lại dừng tay. Trong tâm trí cô hiện lên khuôn mặt đẹp
trai của Sở Tu Phàm, nhất là đôi mắt đen sâu thẳm và huyền bí như
màn đ


Disneyland 1972 Love the old s