pacman, rainbows, and roller s
Cô Nàng Hợp Đồng

Cô Nàng Hợp Đồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324832

Bình chọn: 9.5.00/10/483 lượt.

đã muộn,
không kịp đi dạo phố nữa”.

Hương Tranh quay mặt, giấu đi nỗi thất vọng, đương nhiên cô biết
chuyện này là rủi ro, không thể trách Sở Trung Thiên. Cô giả vờ
thản nhiên đáp: “Không sao. Không sao. Lần sau đi cũng được”.

Nói vậy nhưng thật sự Hương Tranh cảm thấy rất thất vọng. Lịch
trình đã lên, đến phút cuối lại bị hủy, ai mà chẳng buồn.

Đương nhiên Sở Trung Thiên biết Hương Tranh thất vọng, anh nhẹ
nhàng vỗ vai cô an ủi. Thấy cô nhìn sang, anh hào hứng hỏi: “Hương
Tranh, cô thích ăn thịt nướng không?”.

“Thịt nướng?” Hương Tranh bị bất ngờ, vì sao tự nhiên anh ta lại
nhắc đến thịt nướng?

“Ừ.” Sở Trung Thiên hào hứng nói tiếp. “Mua thịt về nhà nướng, cô
thấy thế nào?”

“Nhà không có lò nướng, làm sao nướng thịt được?” Hương Tranh lại
càng ngạc nhiên.

“Đương nhiên là được. Giờ chúng ta sẽ đi mua thịt và lò nướng. Rồi
cô sẽ thấy.” Sở Trung Thiên khẳng định đầy tự tin.

“Ừm.” Hương Tranh nhìn bộ dạng tự tin của Sở Trung Thiên, không
muốn làm anh cụt hứng nhưng bản năng nhắc nhở cô cần hỏi lại cho
chắc: “Sở Trung Thiên, anh biết nướng thịt thật chứ?”.

Theo Hương Tranh được biết, có thể Sở Trung Thiên rất giỏi giang
trong công việc kinh doanh, nhưng còn việc nhà, nhất là chuyện nấu
ăn, anh ta có bao giờ động tay đến. Bây giờ đột nhiên anh ta lại
đòi vào bếp nướng thịt, ai mà dám tin. Dường như Sở Trung Thiên
cũng đọc được sự hoài nghi trên mặt Hương Tranh. Anh cảm thấy rất
bất mãn, nhưng sau đó vẫn khẳng định chắc như đinh đóng cột: “Yên
tâm đi. Tuy tôi chưa có thời gian học nấu ăn, nhưng một sinh viên
ưu tú của một trường đại học danh tiếng như tôi đâu có ngốc đến mức
có mấy miếng thịt mà cũng không biết nướng”.

Hương Tranh thấy Sở Trung Thiên khẳng định chắc nịch thế nên hết
nghi ngờ. Anh ta nói cũng đúng. Cô nên tin anh ta, chưa biết chừng
anh ta có tài nướng thịt thật cũng nên.

Tuy nhiên, hai giờ sau đó, Hương Tranh đã phải hối hận.

Thực tế chứng minh: Thứ nhất, nướng thịt và là sinh viên ưu tú của
một trường đại học danh tiếng hoàn toàn không liên quan tới nhau.
Thứ hai, nghĩ là Sở Trung Thiên có tài nướng thịt quả là việc ngu
ngốc.

Chuyện là, sau khi về tới nhà, người hùng Sở Trung Thiên tràn đầy
“hùng tâm tráng khí” nhất quyết bắt Hương Tranh ngồi yên ở phòng
khách để mặc anh thể hiện. Sau đó, anh chuyển hết các túi đồ vào
bếp, bắt đầu công việc một cách đầy hứng khởi. Hương Tranh ngồi ở
sofa ngoài phòng khách xem ti vi, thi thoảng tò mò nhìn về phía
bếp. Trong bếp liên tục vang lên những tiếng động lạ và khi nghe
tiếng “choang” lần thứ tám, báo hiệu bát vỡ thì cô không thể ngồi
yên được nữa, vội vàng chạy vào bếp định giúp đỡ. Nhưng chân vừa
chạm cửa bếp, Hương Tranh đã bị Sở Trung Thiên đẩy trở lại phòng
khách.

Hương Tranh ngồi ngoài phòng khách mà liên tục bị tra tấn bởi những
âm thanh vọng ra từ phòng bếp, khi thì là tiếng bát đĩa vỡ, khi là
tiếng đồ đạc va vào nhau loảng xoảng. Hương Tranh không thể vào
bếp, chỉ còn biết nhắm mắt nguyện cầu cho tiết mục của Sở Trung
Thiên nhanh chóng kết thúc. Cô thà không ăn món thịt nướng này còn
hơn.

Chẳng biết có phải Thượng đế đã nghe thấy lời cầu nguyện của cô hay
không mà ít lâu sau, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang
lên.

'“Nổ ư?” Hương Tranh ba chân bôn cẳng chạy ngay vào bếp. Cảnh tượng
trước mắt làm cô tá hỏa.

Phòng bếp ngập trong khói đen, Hương Tranh, nước mắt nước mũi giàn
giụa, giơ tay bịt chặt miệng để khỏi sặc khói. Trong ánh sáng lờ
mờ, cô thấy phòng bếp đã bị biến thành một bãi chiến trường khổng
lồ. Trên bàn ăn, bát đĩa, đồ đạc ngổn ngang, dưới đất mảnh thủy
tinh, mảnh bát lẫn trong đám rau củ, than hoa. Thịt bò thì bay tứ
tung, miếng dưới đất, miếng trên bàn, miếng dán cả vào tủ bát,
miếng sông, miếng chín.

Đứng giữa nhà bếp ngút khói, Hương Tranh đã rút ra hai kết luận kể
trên.

Nhưng nhà bếp vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất, cái người đang
đứng sững bên bàn ăn kia mới thực sự là thảm họa.

Vụ nổ không chỉ làm mái tóc anh ta rối tung như tổ quạ, người khét
lẹt mùi khói mà còn tước luôn cả sự tự tin ban đầu của anh
ta.

Hương Tranh đưa tay gỡ con tôm dính trên đầu anh ta xuống, nghĩ một
lát, cô cho rằng bổn phận của người yêu lúc này là phải an ủi anh
ta vượt qua mặc cảm.

“Trung Thiên!” Hương Tranh trìu mến cầm tay anh, nhẹ nhàng động
viên, an ủi: “Cho dù món thịt nướng thất bại nhưng lại được tận
hưởng một lần uốn tóc miễn phí, cũng đâu có tệ quá, phải
không?”.

... Cô nàng này mới khéo an ủi người khác làm sao!

Sở Trung Thiên đứng đó một lát, rồi bỏ mặc Hương Tranh, đi vào
phòng tắm rửa, thay quần áo.

“Đúng là đồ vô ơn!” Hương Tranh chỉ dám rủa thầm trong bụng như
vậy. Chả dại gì mà chọc vào anh ta lúc này.

Không lâu sau đó, khi bầu trời màu xanh lam chuyển dần sang xanh
tím, những tia sáng vàng rực của hoàng hôn rọi chiếu vào nhà qua
khung cửa sổ, Hương Tranh nằm trên sofa, không bật đèn, người cô
như chìm và