XtGem Forum catalog
Cô Nàng Hợp Đồng

Cô Nàng Hợp Đồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324761

Bình chọn: 7.5.00/10/476 lượt.

”.

“Phố Nông nghiệp! Phố Nông nghiệp!”

Tiếng hét của chú Triệu như tiếng sấm bên tai.

Cuối cùng, Hương Tranh cũng đã hiểu được cái gọi là “ma lực của âm
thanh”, tiếng hét ấy khiến mấy giờ sau tai cô còn ong ong.

Tất nhiên là chú Triệu đã thắng. Chiếc xe chuyển hướng ra ngoại ô,
tìm đến phố Nông nghiệp.

Nơi gọi là phố Nông nghiệp thực chất là một khu mua bán những mặt
hàng liên quan đến ngành nông nghiệp, từ cây con giống cho tới nông
cụ, ở đây đều có đủ. Chú Triệu vui vẻ đi trước, Sở Trung Thiên và
Hương Tranh lếch thếch theo sau. Hương Tranh và Sở Trung Thiên đều
từng là những đứa trẻ lớn lên ở thành phố, “chỉ biết miếng thịt lợn
mà chưa từng nhìn thấy con lợn” thì làm sao có thể phân biệt được
hạt giống rau và hạt giống dưa, đi cùng chú Triệu quả thật họ chẳng
biết nói chuyện gì.

“Trung Thiên, sao chúng ta phải ở đây?” Hương Tranh nhăn nhó nhìn
chú Triệu đang đứng cách đó chừng ba mét, say sưa nói chuyện chiết
ghép cây với một bác nông dân. Từ lúc đến đây, đi dọc phố gặp ai
chú Triệu cũng kéo lại hỏi chuyện, mỗi người nói chừng mười, hai
mươi phút. Người trên phố đông như vậy, chú ta nói đến bao giờ mới
hết chuyện đây?

Sở Trung Thiên cũng đang chán ngán nhìn quanh, nghe Hương Tranh nói
vậy liền gợi ý: “Hay là hai chúng ta tự đi?”. Ánh mắt anh như đang
chờ đợi điều gì đó.

Thật không may, Hương Tranh không nhìn thấy ánh mắt ấy của anh, mà
có nhìn thấy thì một người thần kinh không bình thường như cô cũng
chẳng thể nào đọc ra được ý nghĩa của nó. Vì vậy, sau một hồi suy
nghĩ, cô lắc đầu nói: “Không phải ý đó, tại tôi không biết gì về
cây trồng, xem mãi cũng chán”.

Rồi đột nhiên, không hiểu cô nghĩ gì, chỉ thấy cô đưa mắt nhìn chú
Triệu đằng xa, mắt sáng lên, kéo Sở Trung Thiên lại gần nói thầm:
“Tôi nghĩ, khi hẹn hò, chỉ có hai người là tốt nhất”.

Sở Trung Thiên kéo kéo tai. Cô ấy vừa nói gì vậy? Anh có đang nghe
nhầm không? Rồi như vừa được phù phép, anh vui vẻ gật đầu: “Cô thật
sự muốn thế?”.

Hương Tranh bẽn lẽn gật đầu, cho dù có chút xấu hổ nhưng cô vẫn
thừa nhận: “Vâng, tất nhiên là thế rồi”. Không còn bị kỳ đà cản
mũi, cô sẽ thản nhiên moi tiền của anh ta. Ha ha.

Làm sao Sở Trung Thiên biết được ý đồ đen tối của Hương Tranh. Thấy
cô thừa nhận anh lại càng vui mừng, kéo cô lại thì thầm: “Vậy mình
bỏ trốn thôi!”.

Hương Tranh đột nhiên nghe nói thế thất thần hỏi lại: “Sao lại
trốn? Tôi có phạm tội gì đâu?”.

“Lẽ nào cô muốn tiếp tục đi cùng chú Triệu?”

“À!” Hương Tranh, mắt sáng lên, vội vã liếc nhìn về phía chú Triệu,
sau đó không kịp đợi Sở Trung Thiên quay lại, vội hỏi: “Trốn chú
Triệu à?”. Giọng nói của cô rõ ràng là rất phấn khích.

Sở Trung Thiên mỉm cười gật đầu.

Hương Tranh tươi tỉnh hẳn lên. Nhưng chưa đầy một giây sau, mặt cô
lại xịu xuống.

Cô ấy làm sao vậy nhỉ? Sở Trung Thiên hoài nghi. Vừa hay, Hương
Tranh lên tiếng giải đáp thắc mắc cho anh: “Trung Thiên, chúng ta
lái xe đi, còn chú Triệu thì sao? Ở nơi xa xôi này, xe buýt còn
không có, nói gì đến taxi, chú ấy làm sao quay về được?”.

Hóa ra cô ấy lo lắng chuyện này. Sở Trung Thiên thở phào, đưa bàn
tay nhẹ vuốt mái tóc của Hương Tranh nói: “Đừng lo. Tôi sẽ bảo
Nhiễm Ninh mang xe tới đón chú ấy về”.

“Nhiễm Ninh.” Hương Tranh không nhớ ra được người đó là ai.

“Tiêu Nhiễm Ninh là bạn tốt của tôi.” Sở Trung Thiên nhắc
nhở.

Hương Tranh cố nhớ mà vẫn không tài nào nhớ ra.

Thấy Hương Tranh cứ đứng bần thần mãi, Sở Trung Thiên phải nhắc:
“Không nhớ ra thì thôi. Hôm sau gặp khắc biết. Bây giờ phải thoát
nhanh khỏi đây không chú Triệu quay lại mất”. Nói rồi, anh kéo tay
Hương Tranh, lẩn vào đám đông, tìm đến chỗ để xe.

Hai mươi phút sau, chú Triệu cũng đã kết thúc việc chia sẻ bí quyết
chiết ghép cây cùng bác nông dân nọ. Hai người vui vẻ cáo biệt, chú
Triệu hăng hái đi về phía trước tìm một nhân vật mới cho cuộc trao
đổi tiếp theo. Bước được mấy bước, chú bỗng thấy thiếu thiếu cái gì
đó, quay lại sau, thì phát hiện ra Sở Trung Thiên và Hương Tranh đã
mất dạng từ lúc nào.

Chú đứng lại, dáo dác nhìn quanh một hồi. Có thể nào tin được
chuyện hai đứa ấy lại dám bỏ mình ở đây, lái xe đi mất.

Tức giận, chú nguyền rủa hai kẻ đào tẩu ấy. Rủa cho xe của chúng sa
xuống cống cho chúng chết đi.

Chẳng biết là lời nguyền của chú Triệu đã linh ứng hay là sự trùng
hợp ngẫu nhiên mà đi được nửa đường thì xe Sở Trung Thiên bỗng
nhiên xịt lốp.

“Sao lại thế này?” Hương Tranh đứng một bên, nghiêng người nhìn
xuống bánh xe xẹp lép, chán chường lẩm bẩm.

“Lẽ nào là ông trời thấy chúng ta bắt nạt chú Triệu nên ra tay
trừng phạt?” Hương Tranh hỏi Sở Trung Thiên.

Sở Trung Thiên đang bận kiểm tra bánh xe, không để ý tới lời Hương
Tranh nói. Anh ngẩng lên nhìn mặt trời đang dịch chuyển sang phía
tây, thầm tính toán trong đầu và quay sang Hương Tranh lấy làm tiếc
nói: “Hương Tranh, xe bị nổ lốp rồi, sửa xong xe chắc