Old school Easter eggs.
Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction

Cold Guy, Sanity Girl And The 1St Fiction

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325362

Bình chọn: 7.5.00/10/536 lượt.

thấy lo lắng lắm con à! – Bà bám vào tay con – Mẹ ngần này tuổi đầu rồi mà mới sinh con.

- Không sao đâu ạ! – Cô trấn an –Mẹ sẽ ổn!

- Nhưng mẹ lại có phản ứng đào thải mạnh nữa, mẹ lo lắm!

- Mẹ đã uống thuốc rồi mà, bây giờ mẹ cần nghỉ ngơi, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi mẹ à, con sẽ ở bên mẹ!

- Mẹ thật sự bất ngờ quá, cả hạnh phúc nữa, cả đời mẹ đã mong mỏi điều này!

- Vậy thì mẹ hãy sinh ra một em bé khỏe mạnh nhé, con mong có em lắm đấy!

Zenka
lạch cạch chuẩn bị bữa tối, cậu dần quen với việc ở tại nhà Nilk và chăm sóc cho dì Nhàn trong thời gian mang thai, mặc dù trong thời gian này
nhiều khi sở thích ăn uống của dì hay thay đổi xoành xoạch nên thời gian nấu của cậu kéo dài hơn bình thường khi phải làm nhiều món hơn nhưng
điều làm cậu thấy hơi phiền toái vẫn là Nilk. Cô bắt đầu có thói quen
chạy tới ôm cậu mỗi khi đi học về, Zenka thường tìm cách né tránh việc
đó nhưng hầu hết thì đều thất bại khi cô gái thường bất ngờ chui ra từ
đâu đó để ôm. Hôm nay cũng vậy, khi Zenka đang rán thịt thì vòng tay
bướng bỉnh đó lại choàng qua người anh cũng tiếng cười khúc khích:

- Em về rồi đây!

- Về rồi thì em phải chào bố mẹ trước đã chứ? – Zenka ảo não.

- Em tới tận nơi để chào rồi!

- Em cứ nhõng nhẽo như vậy thì sau này anh đi vắng thì em định thế nào?

- Anh thấy phiền ạ?

- Nilk, anh đang nấu ăn, em không sợ bị bắn mỡ vào hay sao?

- Nhưng mà cả ngày em mới được ôm anh có một lần thôi mà!

- Đúng là chẳng nói được em nữa, em để tay dưới tạp dề đi nếu không sẽ bị bỏng đấy!

- Vậy ngày mai anh cứ đứng cho em ôm thế này nha!

- Có nói không thì mai em cũng lại chạy tới cơ mà.

Ông Hùng từ trên tầng bước xuống lên tiếng hỏi:

- Có mỗi mình cu Tũn nấu ăn thôi à, sao con không giúp thằng bé?

- Bác lại gọi cháu như thế rồi, Tuấn Anh nhăn nhăn trán, sao bác cứ gọi cháu thế nhỉ?

- Thế cho nó tình cảm chứ, ta coi cháu như con nên mới gọi thế!

- Nhưng mà bố chon tên ngộ quá bố ạ! – Huyền cười ra nước mắt.

- Tại vì tên nó loằng ngoằng quá, bố định gọi là Tuấn thôi nhưng gọi cu Tũn cho thân mật.

- Thế thì anh ấy sẽ ngại đấy ạ!

- Ngại gì chứ, chỉ gọi ở nhà thôi mà, à, hôm nào con cũng nên mời anh con tới nhà chơi nhé, bố có chuyện muốn bàn bạc.

- Vâng, vậy cuối tuần này được không ạ?

- Cũng được!

Cuối tuần hôm đó, Minh và Loan ghé nhà Huyền trong chiếc xe mới mua, hôm đó Minh
cũng yêu cầu cậu em phải đi học lái ô tô nhưng Tuấn Anh không hào hứng
cho lắm nên anh phải mất công thuyết phục mãi thì cậu mới miễn cưỡng gật đầu.

Còn trong nhà bếp, ba người phụ nữ cũng đang nói chuyện rất rôm rả:

- Vậy là
bác gái đang mang bầu ạ, vậy sau này bác “truyền thụ” cho cháu ít kinh
nghiệm bác nhé, tụi cháu định sẽ sinh vào năm sau đấy ạ! – Loan vui vẻ.

- Bác cũng có dự định có thai đâu, may nhờ Tuấn Anh nên mới được như vậy đấy chứ!

- Chồng
cháu thì muốn sinh con vào tháng 2 dương lịch, anh ấy bảo muốn sinh con
vào cùng tháng sinh của Tuấn Anh, như thế sẽ có thêm một thằng nhóc Tuấn Anh be bé ở nhà, cháu can cũng chẳng được!

- Vậy anh ấy sinh vào ngày mấy thế ạ?

- Thế em không biết sao, thế này thì kết hôn thế nào được? – Loan trêu.

- Tại anh ấy chẳng bao giờ nói cả, Huyền ngại ngùng, mà anh ấy cũng chẳng hỏi em sinh vào tháng mấy nữa!

- Hai đứa này hay ghê nhỉ, ngày 25 tháng 2, nghe anh Minh nói đó là ngày bố mẹ Tuấn Anh gặp nhau, lãng mạn thật đấy nhỉ!

- Vậy là sắp tới sinh nhật của anh ấy rồi đấy, may mà chị cho em biết, nếu không thì…

- Con thật đúng là, dì Nhàn vuốt tóc cô, cứ như vậy thì không được đâu!

- Chị cũng nghĩ là em phải “quyết liệt” hơn một chút đi chứ, thằng bé thì hay thờ ơ lắm, nó chưa từng yêu ai đâu!

- Nhưng mà…

- Ôi, Loan lên tiếng, cháu xin lỗi, cháu đã mua đồ ăn tới đây mà lại quên mua rau gia vị mất rồi, cháu sơ suất quá!

- Không sao đâu, Huyền đi mua được không con, con cứ ra hàng rau ở đầu đường là có ngay ấy mà!

- Vâng, để con đi!

Huyền hào hứng đi bộ ra mua đồ rồi nhảy chân sáo về nhà, đi được nửa đường thì bất chợt cô nghe thấy tiếng gọi ở phía sau:

- Chị ơi, xin lỗi làm phiền chị một chút được không ạ?

Cô quay
lại, trước mặt cô là một cô gái có thân hình mảnh khảnh, đôi chân dài và rất đẹp, cô gái ăn mặc khá giản dị nhưng vẫn có nét thanh lịch rõ nét
trên gương mặt và nụ cười có duyên, cô gái lên tiếng:

- Chị có phải là Hà Lệ Ngọc Huyền không ạ?

- Là mình đây, có chuyện gì vậy?

- Em
biết, đáng lẽ ra em nên liên lạc trước với chị nhưng em không gặp được
chị ở trường nên đành đột ngột đến tận đây, em rất mong chị thứ lỗi.

- Ôi,
không có gì đâu, mình thấy bạn cũng trạc tuổi mình thôi, bạn không phải
xưng hô khách sáo như vậy đâu, cứ gọi mình là Huyền cũng được!

- Dạ, cảm ơn chị, nhưn