
23 năm trước có chuyện gì đặc biệt xảy ra ở đây không ạ?
- À, có
đấy, nhưng hơi rợn, cháu muốn biết không… khoảng tháng 2 vào năm đó, một hôm ở phía trước nơi chúng ta đứng hơn 1 cây số có một vụ tai nạn rất
thảm khốc, một chiếc xe 4 chỗ mất phanh đâm thẳng vào gốc cây cổ thụ bên đường, trong xe có một cặp vợ chồng rất trẻ, họ đều chết ngay tại chỗ.
Cứ nghĩ chỉ là một tai nạn đơn thuần nhưng sau đó qua điều tra mới biết
dây phanh bị kẻ xấu phá hoại, tên đó thì bị đi tù. Nhưng mọi việc chẳng
kết thúc dễ dàng như thế, sau đó đã có rất nhiều vụ tai nạn xảy ra tại
gốc cây đó, không ai chết, chỉ què tay, què chân nhưng rồi tới cả trẻ
con trong làng đi học cũng vô tình ngã ở gần cây. Mọi người đồn là do
oan hồn của cặp vợ chồng chết oan uổng đó, nghe đâu đi cùng họ còn có
một đứa con tới giờ không tìm thấy xác nên họ cứ ở tại gốc cây chờ. Biết là mê tín đấy nhưng vì dân làng nên sau này cái cây bị chặt đi rồi!
- Cháu không có bình luận về chuyện này nhưng bác có nói cặp vợ chồng đó có một đứa con ạ?
- Ừ theo
giấy tờ để lại trong xe thì là thế, nhưng chẳng ai tìm thấy đứa trẻ cả!
Mà khi chết họ cũng không lành lặn nên ai cũng sợ là đứa bé mới hơn một
tuổi đó đã…
- Vậy bác có biết đứa bé đó là con trai hay con gái không?
- Không,
cái đó thì chịu, công an với cảnh sát điều tra thì biết chứ hồi đó tôi
mới 25 tuổi lại đang đi học, không biết tường tận.
- Vậy ít nhất liệu bác còn địa chỉ nhà của những người bị nạn hôm đó không ạ, cháu muốn xin?
- Vậy cháu nghĩ cháu có thể là đứa trẻ chưa được tìm thấy hay sao?
- Cháu nghĩ đó là một cơ hội, cho dù chỉ có vài phần trăm cũng được!
- Thôi
thì cứ thử thôi, địa chỉ thì tôi sẽ đưa, nhưng cậu nên về hỏi kỹ lại bố
cậu xem hôm đó có chuyện gì cụ thể xảy ra hay không, thế cho chắc chắn!
- Vâng, cảm ơn bác!
Thế nhưng, ông Vinh không nghe được câu hỏi đó nữa...
Thế
nhưng, ông Vinh không nghe được câu hỏi đó nữa, khi Tuấn Anh quay lại
căn nhà của ông thì có một tin sét đánh cũng tới với cậu, gần một tuần
sau khi cậu đến, ông đã ra đi sau một buổi rượu với hàng xóm xung quanh. Mọi người nghĩ do cảm rượu nhất là khi ông đã cao tuổi, nhưng rồi lại
tìm thấy kết quả xét nghiệm cho thấy ông đã bị ung thư gan giai đoạn
cuối. Căn nhà thì trao lại cho một người họ hàng bên vợ ông, con Mẹt già thì bỏ lên núi, lần cuối cùng nhìn thấy nó là bên mộ chủ, có lẽ con chó cũng đi theo ông. Thứ Tuấn Anh nhận được là một tờ giấy mà ông đã dặn
là sẽ trao tận tay cậu khi cậu quay lại.
“Tuấn Anh, con trai!
Con hãy để ông bố này được gọi tên con, được xưng là bố với con lần này nhé!
Bố
không thích viết thư, lâu lắm rồi bố đã bỏ qua thói quen đó vì bố chẳng
biết nên viết cho ai. Gia đình bạn bè thì chẳng có ai và cũng chẳng ai
quan tâm tới bố, bố đã bỏ qua việc này lâu rồi. Bây giờ ngồi viết mà tay bố run, chắc lại lâu quá, lâu đến nỗi bố chẳng còn nhớ đây có đúng là
chữ viết của bố hay không nữa.
Con à,
thời gian ở với con lần này ngắn quá, bố muốn con ở lại nhưng rồi bố lại không dám nhìn thẳng vào con, bố sợ ánh mắt thật thà đó, bố sợ cảm giác con tạo ra cho bố là bố rất quan trọng với con.
Con
biết không, khi con cứ nhắc đi nhắc lại chuyện không được uống rượu và
bảo ta phải giữ sức khỏe chờ con quay về, ta vui lắm. Nhưng ta không
phải là một ông bố tốt mà con mong đợi… ta thật sự chỉ là một kẻ không
ra gì…
Sống
trong một gia đình khá giả ở Bắc Ninh từ bé, ta tự cho ta cái quyền
hành hạ những kẻ ta không ưa, ta đánh nhau, rồi phá phách, ta chán ngấy
cái căn nhà với những thói gia trưởng của dòng họ, ghét những điều họ áp đặt lên ta. Thi đỗ cao đẳng y, ta chỉ học ở đó 2 năm rồi bỏ học vì gây
gổ, ta đi theo chân ông anh họ làm dự án xây dựng suốt 3 năm. Ta nhận ra đó mới là cuộc sống ta thích, có vất vả, có đắng cay, có mồ hôi nhưng
ta được sống tự do theo cách ta muốn, làm bất cứ điều gì ta muốn. Sau
đó, chúng ta bắt đầu đi làm xa hơn, lên với những noi còn “hoang sơ”-đấy là ta nghĩ thế-những nơi con người còn chưa xây nhà cao hơn 5 tầng, ta
đã rất hi vọng.
Thế
rồi, ông trời đã trừng phạt những ngày tháng lông bông của ta, những
ngày tháng vất bỏ gia đình bằng một cái thai, không phải của ta…
Nơi
chúng ta dừng chân là một bản người dân tộc, họ có tập tục là nhà có con gái thì ban đêm sẽ mở cửa, đàn ông có thể vào trong, nếu có thai thì
khi cô ấy chỉ vào ai người đó sẽ phải lấy cô gái đó làm vợ. Đọc đến đây
chắc con đoán ra chuyện xảy ra rồi phải không? Ta cũng có một vài quan
hệ nào đó với một vài cô gái nhưng việc mới tới một nơi lạ lẫm 3 tuần mà đã có một cô gái dân tộc chỉ tay vào nói ta là cha của đứa bé trong
bụng cô ấy. Mặc cho ta thanh minh họ vẫn bắt buộc ta phải cưới… Bố mẹ từ ta, họ không chấp nhận một đứa con có lối sống sa đọa như ta, họ hàng
quay lưng với ta… đường đường là con trưởng một dòng họ lại lấy một cô
nhóc người dân tộc mới 14 tuổi không được học hành