
.
Khi đó
ta đã căm thù, căm thù cuộc sống, căm thù cái đời ta, ta chấp nhận lấy
cô ấy, chấp nhận ở rể vì họ cho ta một mảnh đất… Ta đã không thể trút
nỗi căm hận và tủi nhục đó cho ai… thế nên… cô bé đó đã phải chịu đựng.
Ta
không nghĩ mình sai, cô ấy có thai với ai đó rồi lấy ta thế chỗ, cô ấy
đã van xin ta tha thứ vì cô ấy không thấy cha đứa bé quay lại… Ta không
thèm nghe... Suốt thời gian ở cùng ta, cô ấy là thứ để ta hành hạ… ta
trút mọi căm hờn lên đôi vai bé nhỏ ấy… đêm với cô ấy chỉ có nước mắt…
Nhưng… cô ấy lại nói yêu ta… khi cô ấy thấy ta xuất hiện, cô ấy đã yêu…
Yêu,
khi đó với ta đó là thứ rác rưởi nhất thế giới, thứ hão huyền không có
thực! Nhất là khi nó được một cô bé nói ra, một con người chưa đủ trải
nghiệm đường đời. Ta hận hai chữ yêu thương đó, người ta yêu thương đã
bỏ ta hết, thế nên ta đã ghét cô ấy lại càng thấy căm thù hơn. Sỹ diện
một thằng đàn ông khiến ta không chịu được việc ta có một đứa con không
phải của ta đang hình thành trong bụng người ta gọi là vợ. Ta uống rượu, ta đánh cô ấy, ta nguyền rủa cô ấy, ta mắng cô ấy thậm tệ… nhưng… khi
ta tỉnh rượu… chỉ có đôi mắt đen láy trong vắt đó lo lắng cho ta, khóc
vì ta… Cô ấy chỉ tựa người bên cột nhà mà cầu xin ta tha thứ… cầu xin ta hiểu… cầu xin ta đừng quên… cô ấy yêu ta… bằng con tim rỉ máu… bằng
những vết thương… bằng đôi mắt đen lay láy…
14 tuổi thì một người con gái có thể làm gì, cô ấy còn không biết mình sẽ làm
mẹ khi còn quá trẻ, cô ấy không biết với một kẻ cũng gia trưởng như ta
thì ta căm hận điều đó như thế nào… Nhưng rồi ta không hận được nữa… đôi mắt trẻ thơ ấy khiến ta hiểu rằng mình nên là một chỗ dựa… Khi ta nhận
ra ta yêu cô ấy thì… quá muộn… cô ấy trở dạ khi cái thai mới 6 tháng…
đứa bé chết non… cô ấy chết vì băng huyết… còn ta… chết trong hối hận…
Chính ta chứ không ai khác chọn cho mình kết cục đó, là do ta…
Rồi ta
lao vào công việc để quên, quên rằng vợ mình mới nằm xuống và hòa mình
vào lòng đất, quên đi việc ta chấp nhận sẽ nuôi con cô ấy đến khi trưởng thành… nó cũng là một đứa con trai…
Ta gặp
con trong buổi sáng định mệnh, khi đó mới 6 giờ sáng… ta thấy con trong
bụi cây… ta nghe thấy tiếng va chạm lớn… có một vụ tai nạn nào đó xảy
ra. Ta không quan tâm nữa khi thấy con thoi thóp trong vòng tay mình.
Khi nhìn thấy con với đôi mắt nhắm nghiền chìm trong màu đỏ, ta đã sững
sờ… giống… con giống đứa con mà ta đã tự tay vất bỏ… giống như ông trời
cho ta cơ hội để được làm cha…. Ta đã tới trạm xá ở đó, gọi hết y tá, y
sỹ trực ở đó tới nơi xảy ra tai nạn… họ đi hết… còn ta… đưa con từ bụi
rậm gần đó để băng bó… Không ai biết về đứa bé bị thương… ta cũng không
muốn biết lý do con bị thương… Ta muốn độc chiếm… ta muốn giữ con lại
bên mình.
Thế là
ích kỷ, ta biết, nhưng ta sợ… nếu họ tìm ra… con sẽ theo họ mà bỏ lại
ta. Khi đó, dằn vặt vì đánh mất vợ con với ta lớn hơn tất cả… ta muốn bù đắp lại tội lỗi đó… bằng cách… phạm một lỗi lầm khác.
Con có
thể không hôn mê ngần ấy năm nếu ta chịu đưa con tới bác sỹ, chịu để
những người xung quanh biết về sự tồn tại của con… Thay vì trốn tránh…
thay vì nói dối… thay vì sợ hãi con sẽ bị người ta mang đi. Ta tự an ủi
vì con vẫn sống là vì con là con ta, là đứa con mạnh mẽ và cô ấy đang
phù hộ để con không ra đi, cho con ở cạnh ta. Ta đã giam giữ con 5 năm
chứ không chăm sóc cho con, con hiểu không? Vì sự ích kỉ cá nhân ta bắt
con mất đi toàn bộ tuổi thơ, mất đi những khoảng thời gian được chạy
nhảy, mất cả khả năng giao tiếp. Nếu ta nói chuyện với con nhiều hơn,
con đã không mất thời gian để học nói, học đi… Con có lẽ không cần dựa
vào người bạn mình để biết những thứ đó.
Khi ta quyết định đưa con xuống Hà Nội và đánh mất con… ta đã hiểu… sự trừng phạt mới thật sự bắt đầu…
Ta hoảng sợ…
Ta lo lắng…
Ta thất thần…
Ta mất ngủ…
Nhắm mắt lại là ác mộng… là máu… là…
Hàng trăm câu hỏi đặt ra… ta lang thang đi tìm con bao nhiêu ta càng hoảng sợ bấy nhiêu…
Cảm giác mất đi người thân là thế đó! Đau đớn đến tột cùng!
Ta trở về nhà, hi vọng một ngày nào đó con có thể tìm tới ta…
Rồi con tới, đôi mắt con trong veo như cô ấy…
Đôi mắt có thể sẵn sàng tha thứ cho mọi lỗi lầm… giống như cô ấy…
Đôi mắt khiến ta hổ thẹn với những điều trong sáng đó…
Con thở khe khẽ trong giấc ngủ, còn ta thì thức trắng đêm nhìn con, đứa trẻ mất đi tuổi thơ trong tay ta… con giật mình thức giấc, con đắp chăn cho ta, nhìn ta lo âu… còn ta đã làm gì cho con?
Con có thể tha thứ cho ta… nhưng ta thì không…
Ta muốn bù đắp sai lầm của mình… ở kiếp sau… nếu có…
Ta vẫn
muốn được gặp lại con thêm lần nữa… khi ta có thể tận tay đưa thứ này
cho con… Cặp nhẫn cưới được buộc ở cổ tay con khi đó…”
.
.