
bà lại đành quay về. Bà suy nghĩ lại là vì bà thấy không ai có thể đảm nhiệm việc nấu trà tốt hơn bà, chứ hoàn toàn không phải vì cái con chó ba đầu to như trái núi canh giữ cửa Diêm La với đôi mắt đỏ ké cứ lườm lườm bà hoài. Ừm, cái con chó đó...chỉ là một vấn đề rất nhỏ, rất nhỏ không đáng để tâm...
Đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài, bỗng từ con đường mù mịt xa xa kia dần hiện lên hình bóng một người. Ôi dào, lại là một kẻ tận mạng đến đây uống chùa trà của ta- bà suy nghĩ trong khi tiếp tục cái ngáp còn đang dang dở. Nhưng rồi, miệng bà ta không hề khép lại mà cứ giữ nguyên cái hình chữ O đó mãi, bởi vì lúc này hình bóng đó đã đến rất gần bà. Ôi, Thượng đế của tôi, à không, Diêm Vương của tôi, cả đời này bà cũng chưa từng gặp qua người nào đẹp đến như vậy. Mà cái cuộc đời của bà không phải chỉ là một hai trăm năm nhỏ nhoi đâu?
Lâm Phong lạ lẫm nhìn xung quanh một lượt, rồi rất nhanh chóng nở nụ cười thích thú trên môi. Thì ra cái gọi là thế giới bên kia trông như thế này: một con sông màu vàng cuồn cuộn chảy dưới một cây cầu rất cổ xưa chìm trong màn sương bạc, và một bà lão ngây ngốc cứ há hốc mồm mãi không thôi. Lâm Phong đứng đó được mười phút thì đã mất đi khá nhiều sự kiên nhẫn. Nếu như đây không phải là địa phủ thì nhất định chàng sẽ tin rằng bà ta đang chết đứng. Chàng khẽ lay lay bà ta, rồi lay mạnh, rồi gần như lắc bà ta từ bên này sang bên kia, vậy mà bà ta vẫn chưa thèm tỉnh mộng. Chán nản, chàng bèn buông xuôi, điềm tĩnh bước lên cây cầu để đi qua bên kia. Dù sao thì bà ta làm gì, bà ta sống hay chết cũng chẳng liên quan gì đến chàng cả.
Mạnh Bà sau một hồi sực tỉnh, dáo dác nhìn quanh thì đã thấy Lâm Phong đi quá nửa cầu Nại Hà. Chết thật, cũng còn may bà kịp tỉnh ra đúng lúc, nếu không Lâm Phong đã đi qua hết cây cầu mà không hề uống nước sông Vong. Nếu như vậy thì tấm thân quèn của bà....ôi, quả thật không dám nghĩ tiếp. Đúng là già rồi mà vẫn bị chết vì mĩ nam- Bà vừa khẽ thở dài, vừa nhanh chân chạy vội qua cầu để kéo Lâm Phong lại.
- Công tử, xin dừng bước. Hãy qua đây uống với bà già này ly trà đã nào. Sao ngươi phải đi vội như vậy?
Mạnh Bà vừa nói vừa lôi kéo cánh tay Lâm Phong trở lại. Bỗng dưng thấy có kẻ cản đường mình, Lâm Phong ngoảnh lại, chẳng may mắt đối mắt với bà lão. Trong phút chốc, Mạnh Bà lại trúng \nhiếp hồn đại pháp\, chết đứng tập hai. Rùng mình định thần lại, Mạnh Bà tự cảm thấy xấu hổ. Nếu mà so về tuổi tác, Mạnh Bà xứng đáng làm tổ tông mấy ngàn đời của chàng ta, tuy thế...Nhưng mà nếu suy nghĩ theo hướng khác, cơ hội gặp mĩ nam đẹp nhường này quả thật còn khó hơn là đánh thắng con chó ba đầu canh giữ cửa địa ngục. Cơ hội ở gần mĩ nam như vậy mà bỏ qua thì bà quả là có lỗi với liệt tổ liệt tông, mặc dù cái gọi là liệt tổ liệt tông ấy bà không hề có. Sau mười giây đấu tranh suy nghĩ, bà nhanh chóng đá lông nheo với Lâm Phong một cái, hi vọng chàng phát hiện ra mị lực của bà mà ở lại. Lâm Phong chợt phì cười. Xem ra sức hấp dẫn của chàng quả là rất lớn, từ cụ già đến trẻ nhỏ, từ tiên nữ đến yêu nữ đều khó thoát. Chàng cũng chẳng vội vàng gì, chi bằng cứ ở lại xem bà lão diễn trò một chút cũng hay.
Thế nhưng những câu chuyện của Mạnh Bà không hề hấp dẫn như những gì Lâm Phong đã tưởng tượng. Trước mắt mĩ nam, hình như bà muốn tìm kiếm sự an ủi hay sao đó, nên toàn kể chuyện về nỗi ấm ức của bà khi phải ngồi chốn này cô đơn lạnh lẽo, kể về chuyện lũ thần chết hợm hĩnh, kể chuyện lũ quỷ dẫn đường đáng giận, thậm chí là kể chuyện Diêm Vương hám của ra sao. Bà lão cứ thao thao bất tuyệt, còn Lâm Phong bên cạnh cứ ngáp ngắn ngáp dài. Chàng chưa bao giờ là một kẻ thích ngồi lê đôi mách. Đến khi dừng chuyện để lấy hơi, Mạnh Bà mới phát hiện chàng đã ngủ gục từ khi nào. Không thể được, phải có cái gì hấp dẫn được chàng ta chứ! Nếu cứ để chàng ta gật gù thế này, há chẳng phải là sự sỉ nhục lên khả năng buôn chuyện của một kẻ có kinh nghiệm ngàn năm bán nước trà hay sao? Bặm môi ấm ức suy nghĩ, bất chợt bà nghĩ ra một chuyện. Cái này có thể khiến chàng chú ý đây.
Thứ bà giới thiệu cho Lâm Phong là tảng đá Ba Sinh. Nhìn vào đây, người ta có thể thấy chính mình trong ba kiếp sống. Nhìn thấy chính mình? Lâm Phong chẳng ham hố. Nhưng có một thứ chàng rất muốn nhìn. Chàng quay ra nhìn Mạnh Bà, tung ra một chưởng \nhiếp hồn đại pháp\:
- Bà bà, ta có thể nhìn thấy ba kiếp của người khác hay không?
- Không...không thể...Trừ khi...- Mạnh Bà lắp lắp. Sức công phá của đôi mắt chàng quá lớn, khiến bà không thể nói một cách rành mạch.
- Ôi, thì ra bà cũng chẳng có tài phép gì. Vậy mà ta cứ nghĩ...
Chàng bày ra bộ mặt vô cùng chán nản và tội nghiệp. Mạnh Bà bị trúng kế. Làm sao lại để mĩ nam nghĩ ta chỉ là một bà già vô dụng chứ.
- Ta có thế làm được, nhưng việc đó phạm vào Âm quy (nội quy của địa ngục ấy ạ ^^).
- Thì thôi vậy. Bà Bà à! Ta biết bà chỉ nói vậy thôi chứ thực ra bà không có cách nào. Ước nguyện nhỏ nhoi của ta chắc là đành phải chôn vùi thôi.
Ủy khuất cùng ủ