Old school Swatch Watches
Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em

Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210344

Bình chọn: 9.5.00/10/1034 lượt.

lưu tên dang nhấp
nháy, cô biết đó là số của Vương Khang, cô chần chừ không nghe.. Thiên Kỳ khẽ
nhíu mày

- Ai
gọi? Sao không nghe?

-
Ơ..em nghe đây ! – Cô nói rồi bắt máy nghe, vừa áp điện thoại lên tai chưa kịp
định hình thì tiếng Vương Khang vang lên làm cô đứng tim, như vỡ òa, nửa tin
nửa ngờ…

Cái
gì mà “Người yêu em bị tai nạn dang cấp cứu vậy ? Chắc hắn ta không qua nổi
đâu,sắp chết rồi đó, giờ thì quay về với anh đi chứ!”

-
Anh nói cái
gì cơ? – Thiên Anh quát lên trong điện thoại, Vy và Thiên Kỳ nhìn cô với ánh
mắt khó hiểu

-
Có chuyện gì
vậy? – Cả Vy và Thiên Kỳ đồng thanh

“ Ơ, chuyện này em chưa biết à?” – Vương
Khang hơi bất ngờ, Khánh Anh bị tai nạn mà Thiên Anh lại không biết gì.

-
Cho em hỏi,
anh Khánh đang ở viện nào? – cô nói như khẩn cầu

-
Ồ anh chịu.
Thôi nhé anh bận rồi – Khang hời hợt rồi cúp máy, để lại đầu dây bên kia một
nỗi lo dâng trào, tiếng tút tút dài vang lại khiến Thiên Anh càng thêm sợ hãi..

-
Thằng Khang
gọi em sao? Hắn nói gì? Thái độ em là sao vậy? – Thiên Kỳ hỏi dồn dập một cách
tức giận

-
Làm sao? – Vy
cũng hỏi, cô cũng lo lắng, linh cảm không tốt đang hiện lên trong lòng, cô tự
nhủ không phải giấc mơ tối qua của cô..

-
Anh Khánh
Anh, anh ý bị tai nạn, đang cấp cứu trong viện..- Thiên Anh nói như sắp khóc

-
Mạnh mẽ lên –
Thiên Kỳ nhắc nhở, giữ lấy đôi vai gầy đang run lên của cô em gái – Em tin
những gì thằng đó nói sao? – Anh bực tức đến phát điên khi nhắc đên tên Vương
Khang chết tiệt đó.

-
Em..em không
biết, nhưng em nghe anh ta nói..có lẽ là thật!

-
Vậy thì..- Vy
định nói gì đó nhưng bị Thiên Anh ngắt
quãng

-
Em xin lỗi,
hay để lần sau đi nha, em cần đi tìm anh Khánh..- Cô nói rồi định chạy đi, Thiên Kỳ nhanh chóng bắt lấy tay cô lôi lại

-
Em tìm ở đâu?

-
Bệnh viện
lớn! – Nói rồi, cô vùng vằng tay ra, chạy đi không chờ hai người phía sau. Đã
trễ chuyến bay, Thiên Kỳ bất lực thở dài rồi cũng gọi điện cho người đến mang
hộ vali về, còn anh và Vy cũng theo sau Thiên Anh đến bệnh viện.

2h
tối qua…

Nghe
đâu đó có những tiếng động cơ xe dồn dập tiến đến. Anh đoán chắc có chuyện
không hay sẽ xảy ra, anh không muốn động chạm chân tay trước cuộc đua nên đã
ngoành xe vào lối khác rồi đi. Nghe thoang thoảng có tiếng ra lệnh “ Khử nó
được”

-
Thấy chưa,
chặn lại – Tiếng gầm lên hung dữ vang lên, một đám lái xe đuổi theo Khánh Anh,
phía trước Anh là một chiếc contener chặn hết cả đường, Anh hơi ngoảnh mặt lại
phía sau, cười khẩy.

-
Đâm nó ! – Lại
cái giọng ra lệnh, chiếc contener từ từ di chuyển và…

Con
đường quá nhỏ hẹp, chỉ vừa một chiếc contener, như vậy anh có tránh đi đâu cũng
không được. “trời nắng như vậy thì chạy đâu cho hết nắng”


gái lái chiếc contener ấy không nỡ đâm mạnh. Trong khoảnh khắc Khánh Anh nhìn
chằm chằm vào chiếc contener, cô gái đã say nắng vì nhìn thấy dung nhan mờ ảo
của Anh qua lớp kính trong suốt của chiếc mũ bảo hiểm che cả mặt. Dù nhìn thấy
mờ mờ nhưng cô gái đã rung động..Đẹp quá!

Khánh
Anh bị văng ra khỏi ra một đoạn khá xa, nhưng may anh không hề bị thương nặng
đến nỗi đi gặp tổ tiên luôn vì anh đang đội trên đầu chiếc mũ bảo hiểm quá cao
cấp. Anh chỉ bị trầy xước chân tay.

Tháo chiếc mũ bảo hiểm, đang gượng mình
đứng lên, không kịp quan sát thì bị ngay viên đạn sượt qua, rồi tiếp đến hàng
loạt tiếng nổ súng vang lên, đen rồi.

Theo
quán tính, anh cứ thế né từng viên đạn một, nhưng những viên đạn đó bay cùng
lúc nên không thể nào tránh được hết, cuối cùng, một viên đạn bay trúng phần
bên trái bụng, một viên bay thẳng vào cánh tay trái, anh đau đớn, khụy chân
xuống, máu từ khóe miệng chảy ra như xả..Rồi dần dần ngã hẳn xuống lòng đường.


gái kia thương tiếc nhưng rồi cũng lắc đầu rồi lảng đi mất

-
Hắn chết
chưa? – Một tên nghiêm túc nói, định tiến gần đến chỗ Khánh Anh xem thế nào
nhưng bị tên thủ lĩnh cản lại

-
Đừng lại gần,
thằng này khôn lắm, bị như này chắc không đua xe được rồi, kệ m.nó, đi thôi

Nói
rồi, cả đám kéo nhau bỏ đi.

Tiếng
thở dồn dập, liên tục ngắt quãng, Khánh Anh cố gắng không để đôi mắt mình nhắm
lại, anh khó nhọc lôi điện thoại ra gọi người đến.

-
Đường xyz…đến nhanh…- Anh nói với giọng lạnh tanh như thói quen nhưng thêm vào
đó chút nặng nề. Rồi sau đó, anh buông thõng điện thoại xuống đất…



Bệnh viện xuất hiện trước
mắt. Trả tiền taxi xong Thiên Anh chỉ nói một lời cảm ơn đến bác tài xế rồi
chạy tuột vào bên trong. Chẳng quan sát mọi thứ xung quanh đang chuyển động thế
nào, cô chỉ chạy và chạy, cô đang rất lo lắng, từng giọt mồ hôi lấm tấm trên
mặt chứng tỏ cô đang rất mệt mỏi, mệt mỏi thật sự.!

Đến điện thoại cũng muốn trêu
ngươi cô, thấy tiếng “ting” cô bỏ điện thoại ra xem, não nề khi thấy dòng chữ “pin yếu tắt nguồn”
. Do cả tối hôm qua đi chơi về muộn nên cô cũng không nạp, vì cô nghĩ lên máy
bay cũng có được sử