
đây là bệnh viện mà chẳng có băng
gạt để cậu băng bó con tim cả.
Giá như có thì hay biết mấy!
Phong
cứ đứng đấy, để cho nỗi đau giằng xé, dù thế nào vẫn đau lắm. Hai tay cậu vịn
vào tường, đấm liên tục, tự trách bản thân, “quá vui, quá phấn khích, nói linh
tinh, lãnh hậu quả..quá tuyệt vời”
Mặn
quá! Đắng quá! Chua xót quá! Nước mắt à? Không thể ngọt lên được sao…!?
Cậu
lắc đầu thở dài rồi lẽo đẽo bước đi như
một cái xác không hồn. Cậu muốn giải thích nhưng chẳng thấy cô ở đâu cả. Không
biết vì sao cậu lại đi lạc đến khuôn viên sau của bệnh viện, nơi có căng-tin,
quán café với khung cảnh đẹp lỗng lấy, nếu không thấy những cô y tá hay những
người mặc áo xanh của bệnh viện thì chắc không ai tưởng được đây lại là bệnh
viện…
Những
tiếng thở dài thườn thượt bên ly café đã lạnh ngắt. Màu nâu đen của trầm lặng
hòa vào tiếng nói đầy lo lắng…
Chống
cằm, Tuyết nói :
-
10h tối nay, nếu
chúng ta không tìm được ai thay thế Khánh Anh coi như chúng ta thua rồi. Để
thua thằng khốn đó dễ dàng vậy sao?
Nam và Tuyết đều là hai tay đua cừ khôi, luôn giành chiến
thắng trong nhiều cuộc đua, thế nhưng đó chỉ là đua ô tô…còn cuộc đua lần này
là mô tô nên hai người đành…bó tay.
Có
lần Tuyết mạo hiểm đua mô tô khi chưa được sự cho phép của Khánh Anh, cô đã
suýt mất mạng. Lúc đó Khánh Anh vô cùng tức giận, còn cấm cô đi xe máy nhưng
Tuyết không chịu, thế nên cuối cùng Khánh Anh chỉ cầm đua xe thôi, dù sao Khánh
Anh hơi nắm chức quyền hơn Tuyết nhiều lên cô đành phải an phận nghe theo anh.
-
Giờ có người tình
nguyện thì hay biết mấy…- Nam
định đùa để cho không khí bớt căng thẳng nhưng một câu nói khác chen vào làm
cho không khí càng căng thẳng hơn một cách rõ rệt.
- Hay là…để tôi đi
Vẻn
vẹn năm từ mà đã làm không khí căng thẳng tuyệt đối. Tiếng nói ấy thật nghiêm
túc, không có chút bỡn cợt.
-
Cậu là…? - Tuyết
nhíu mày hỏi, nửa tin nửa ngờ.
-
Triệu Ninh
Phong.. – Hoàng trả lời thay Phong, anh biết rõ người này là ai vì cả Phong và
anh đều đang “yêu đơn phương” một đối tượng. Hai người chung một hoàn cảnh..
-
Nhiếp Phong…à
nhầm Ninh Phong ư? Sao tao không biết
nhỉ? Mà quen thế? Gặp đâu rồi thì phải? – Nam vuốt vuốt cằm suy nghĩ
-
Là bạn Thiên Anh
à? – Tuyết sực nhớ ra điều gì đó, liền lên tiếng hỏi. Phải rồi, trông cậu ta
quen thật, thì ra cô từng thấy cậu đi với Thiên Anh nhiều rồi
-
Ừ.Bạn. Vào vấn đề
chính, tôi có thể thay tên Khánh Anh kia đua được không? Tôi biết đua và đó
cũng là niềm đam mê của tôi – Phong nói.
Tuy
nhiên cậu cũng không xác định rõ đây có phải là một niềm đam mê nữa không hay
chỉ là một giải thoát cho cậu. Cậu đang muốn vùi mình vào cái chết đây.
Suy
nghĩ của cậu thật nông cạn. Vì một đứa con gái mà cậu sẽ đi vào nguy hiểm.
Nếu
Thiên Anh không nói ra những câu vô tình bạc bẽo thờ ơ như vậy, chắc cậu muốn sống lắm…rất rất
muốn sống luôn, nhưng bây giờ thì khác. Cô bảo cậu đi chết đi cơ mà..cậu cũng
chẳng thiết sống nữa, haiz.Chắc về bên kia với bố mẹ, cậu khi bớt cô đơn hơn…
Đúng
là.. Triệu người quan tâm vẫn thấy thiếu. Một người thờ ơ đã thấy nhiều….!!
-
Cậu không phải là
người của tổ chức chúng tôi nên cậu rất dễ bị hại hơn các người khác, cậu có
thể chết, tỉ lệ chết sẽ lên đến 80%.
Chúng tôi rất vui nếu cậu sẵn sàng thay thế Khánh Anh, nhưng chúng tôi không
muốn cậu hi sinh vô ích vì những người xa lạ như chúng tôi. Cậu nên nghĩ kĩ lại
nếu chưa muốn chết …- Tuyết nói lạnh lùng, xoáy sâu vào tâm can Phong.
-
Tôi…muốn gặp bố
mẹ....
………..
-
Alo, Khánh Anh
tỉnh chưa? Bọn tao đang ở đường đua rồi, tìm được người thay thế lâu rồi. Định
bao giờ đến đây? – Nam
nói trong điện thoại, Minh thở dài
-
Chưa tỉnh…lâu
quá! Còn nửa tiếng thôi là đua rồi
-
Ở đây đang đông
lắm rồi này.!
-
Ừ, chắc mấy bọn
tao không đến được đâu, Khánh Anh vẫn chưa tỉnh. Giờ đến đấy cũng muộn…ở đấy có
mày Tuyết với Hoàng rồi nên tao cũng chẳng cần lo gì.Hihi
( Đường
đua Iven tử thần cách bệnh viện khoảng 300 km.)
-
Mày chỉ được cái
trốn việc, thôi tao cúp máy đây, ở đây ồn quá !
.......
Đường
đua Iven tử thần hun hút gió lạnh, những khúc cua như những ngưỡng cửa tử thần,
sơ xuất chút thôi cũng đủ cơ hội cho Thần Chết lôi người đi. Đường đua quá nhỏ,
chỉ đủ để hai chiếc mô tô đi song song, điều này khiến tay đua vượt lên người
phía trước rất khó, nếu không cẩn thận là một bước xuống vực ngay chứ chưa kể
đến những đoạn đường bị xẻ đôi cả 1m. Khi đến đó phải “bay” mới qua được, nếu
không được thì tất nhiên bay xuống vực, mà vực thì sâu không thấy đáy…
Vương
Khang bước ra cao ngạo như một vị tướng, theo sau là đàn em của hắn đang tung
hô những câu “thần chú” mới ôn được.
“
Bá chủ Vương Khang”
“
Nhất định anh sẽ chiến thắng”
“Đại
ca là nhất, Mãnh Long là nhất”
Nghe
vậy, nhóm Nam
chỉ muốn ọe.
-
Hứ. Mãnh Long là