
ở
dài, con tim như bị bóp nghẹn khi lần đầu tiên thấy cô khóc mà anh không ra lau
nước mắt cho cô, không đưa vai mình ra để cô tựa vào. Anh đau lắm !
-
Mày ở lại nhé,
tao ra ngoài kia – Hoàng đứng dậy, vỗ vai Minh, cúi đầu nhanh chào Thiên Kỳ rất
lịch sự rồi nhanh chóng dảo bước…
Còn
lại hai người đàn ông, Thiên Kỳ ngồi xuống ghế, đầu tiên im lặng rồi cũng bắt
đầu lên tiếng nói chuyện với Minh..
….
Vài
tiếng sau. Cửa phòng cấp cứu mở ra, kế tiếp là những bác sĩ chuyên nghiệp, xe
giường đẩy Khánh Anh ra ngoài, anh đang thở bằng bình o-xi, khuôn mặt anh xanh
xao lại nhưng vẫn rất cao ngạo và lạnh lung. Những lời hỏi han lo lắng liên tục
vang lên
-
Bác sĩ, bạn tôi
sao rồi…
-
Bác sĩ, anh ấy có
sao không?? Có ảnh hưởng gì không? Nội trong hôm nay có tỉnh được không??
…
Phòng bệnh của anh là phòng
vip chỉ dành riêng cho một người duy nhất. Phòng bệnh đầy đủ tiện nghi như ở
nhà.
Sau một hồi ngắm ngía quan
sát anh, thấy nhịp tim anh vẫn đập đều đều, anh khỏe thật, trúng hai viên đạn
mà vẫn bình thường được ngay sau vài tiếng cấp cứu. Nhìn gương mặt anh đang dần
đỏ hồng trở lại. Mọi người ai cũng lấy làm vui, tâm trạng lo lắng cũng dần dãn
ra.
-
Mọi người ở lại
nhé, em đi mua chút đồ tí nữa em quay lại.
– Thiên Anh đứng dậy nói
-
Đi nhanh…mua cho
tao cái gì ăn nhá, tao đói - Vy lên
tiếng
-
Em đói à. Hay
mình đi ăn trưa đi – Minh đề nghị
-
Không – Vy nói
trống không, hững hờ không thèm nhìn bản mặt xấu xa của Minh
Lại
giận rồi!
-
Anh Minh, anh hai
có ăn gì không ? – Thiên Anh hỏi
-
Anh không? – Hai tên
kia cùng đồng thanh
Một
lúc sau. Thiên Anh lại có mặt tại bệnh viện. Dọc hành lang tầng 1, tiếng của
một người con trai cất lên gọi cô, cô ngoái đầu quay lại thì hơi bất ngờ khi
thấy sự xuất hiện của Phong
-
Sao cậu ở đây?
-
Hắn ta vẫn chưa
chết sao? – Phong mỉm cười đáp lệch sóng. Cậu đùa mà giống thật quá khiến Thiên
Anh giận tím mặt
-
Ai chưa chết?
Dù
biết câu hỏi của Phong nhắm vào ai nhưng cô vẫn cứ hỏi. Giọng tức giận
Còn
ai nữa! Hạo Khánh Anh á? Hi. Hắn mà chết thì cậu đồng ý làm bạn gái tôi được
nhỉ? – Phong cười chêu Thiên Anh, cậu chỉ chêu thôi nhưng trong tim cậu mong là…thật.
Cậu không cố ý rủa Khánh Anh chết, cậu chỉ muốn vế sau thôi. Sao cô ghét những
câu nói tương đương như vậy quá nhỉ? Cô từng nghe Vương Khang nói như vậy một
lần, dẫu chỉ là đùa nhưng cô vẫn thấy ghét cay ghét đắng, như mình là trò chơi
không bằng, hễ cái là “làm bạn gái” này nọ…
-
Rồi. Cậu đến đây
làm gì? – Thiên Anh hơi kím nén, cố hỏi tiếp
Thấy
gương mặt đỏ lên vì tức giận của cô, cậu cười thích thú, nhìn cô khi tức giận
xinh quá đi mất. Cậu không ngừng cảm than. Đùa tiếp
-
Đến thăm bệnh
nhân đó? Tôi gây tai nạn cho hắn thì phải đến xem hắn chết chưa còn giết người
diệt khẩu chứ?
Trong
vô thức, Thiên Anh quát lên, dù không nghĩ kĩ xem đây là lời nói thật hay đùa,
nhưng con tim cô che mờ lý trí, chỉ còn nghĩ đến Khánh Anh mà vô tình làm tổn
thương một người…
-
Cậu nói cái gì?
Cậu chính là người hại anh ấy sao? – Nghe đến đây, Phong như chột dạ, mặt mày
xanh lét như tàu lá chuối, nghĩ “ Gì vậy? Mình đùa thôi mà, chả lẽ Thiên không
biết ai gây tai nạn cho hắn sao? Ôi chết tôi rồi, bào chữa luôn không thì hiểu
lầm chết người”
Nhưng
không để cho Phong có cơ hội nói, Thiên Anh cứ phun một tràng làm Phong cứng
họng
-
Cậu thật quá đáng
mà, vì sao chứ? Cậu tồi tệ thật, cậu…đi chết đi, đừng để tôi thấy mặt, hãy biến
ra cuộc sống của tôi. Tôi không chấp nhận một người như cậu đâu. Cậu đã muốn
giết anh Khánh thì chúng ta cũng chẳng còn là bạn! – nói mạnh miệng vậy, lạnh lùng
và tàn nhẫn nhưng trong lòng cô đau lắm. Nói xong mới thấy mình thật vô tâm và
hối hận, thôi thì lời nói đã nói ra cũng như bát nước đã đổ đi, sẽ không bao
giờ lấy lại được nữa. Cô đành chạy đi, không nghoảnh mặt lại, để một khoảng
lặng tâm hồn phía sau cùng nỗi đau không thể giấu…
Phong
chết lặng, ánh mắt phủ một lớp sương dày đặc. Sao dạo này cậu khóc nhiều thế?
Sao yêu cô cậu phải khổ thế? Sao cậu không còn lối thoát nào khác, một giải
thoát cho con tim…
Cô
nói vậy đấy, thật vô tâm. Cô chẳng nghĩ gì đến cảm giác của người nghe cả.
Nhưng không thể trách cô? Đáng trách là trách ở cậu, cậu đùa làm gì cơ chứ? Cậu
đùa không đúng nơi đúng chỗ để giờ ôm nỗi đau vào mình.
Khóe
mắt cay cay, mờ nhạt, cậu không thể nhìn rõ thân hình bé nhỏ đang chạy trước
mắt, chạy đi thật xa và có lẽ sẽ chạy luôn ra khỏi cuộc đời cậu.
“
Cậu đi chết đi , đừng để tôi thấy mặt, hãy biến ra cuộc sống của tôi” câu nói
ấy cứ văng vẳng trong đầu cậu, như một nhát dao đâm vào trái tim cậu, để im thì
âm ỉ đau, mà rút ra thì đau gấp trăm lần.
Và…thà kết thúc một niềm đau còn hơn
một niềm đau không bao giờ kết thúc. Cậu tự rút phăng con dao ấy ra, vứt vào
một xó nào đó mà cậu không thể nhìn thấy, ở