Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em

Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328504

Bình chọn: 8.5.00/10/850 lượt.

? Tham lam quá!

Chiếc
xe đậu bên ngoài đường đã phủ một lớp bụi mỏng, lá cây và hơi nước vẫn còn đọng
lại trên xe sau trận mưa tối qua. Anh và cô leo lên xe, đóng sầm cửa lại, bên
trong rung rung như có động đất, lá cây ở bên trên lã chã rơi xuống mặt đường.

-
Cặp sách của em…huhu
– Cô làm mặt mếu, xoa xoa cánh tay đỏ ứng vì bị anh kéo mạnh siết chặt.

-
Đi học cần gì cặp
sách – Anh nói một câu rất ư là vô lý, đi học không mang cặp sách, sách vở lấy
đâu ra mà học với chả hành. Anh nói như thật.

-
Thôi vậy, anh đưa
em đến trường đi, muộn học của em rồi…- Cô thôi không cãi vì biết dù cãi đúng
mình cũng chẳng thắng được anh

Anh
đạp thắng, bánh xe dần dần di chuyển chầm chậm, qua hẻm nhỏ một chút, anh bắt
đầu tăng ga, chiếc xe điên cuồng hòa vào dòng người tấp nập.

-
Trường em ở bên
kia mà anh – Cô nhíu mày, phát hiện nghi vấn anh đi “sai đường”, anh vẫn ung
dung lái xe và nói

-
Sáng nào em cũng
nhịn đói đi học như vậy sao?

-
Em không – Cô lắc
đầu nguầy nguậy. Vì có hôm cô học ca 2 hoặc ca 3 lên cô đi học muộn, thời gian
đó cô vẫn có thể đi ăn sáng được, còn hôm nào cô phải học ca 1 thì cô phải đi sớm, không có thời
gian đâu mà ăn sáng, bởi vì cô còn phải chờ xe bus.

-
Có anh ở đây,
đừng có nhịn bữa sáng nào. – Anh trừng đôi mắt hai mí của anh lên, lạnh lùng ra
lệnh, xe rẽ vào một nhà hàng sang trọng, nhà hàng màu đỏ chói lóa hiện lên
trước mắt, Thiên Anh lắc đầu phản ứng

-
Em muộn học rồi,
em không ăn đâu, anh ăn một mình đi

-
Em nói gì? – Anh bá
đạo nhìn cô. “Tõm” giọt mồ hôi nhẹ rơi xuống, cô nuốt nước bọt ừng ực nhìn anh,
giữ thái độ bình tĩnh

-
Em nói là…vào ăn
thôi.

Nghe
cô nói, anh hạ hỏa, cười cười và xoa đầu cô

-
Mai về Việt Nam, em chuẩn
bị đi – Trong lúc chờ thức ăn đến, anh nói

-
Em không về đâu.
Em còn học.

-
Thích không?

-
Thích lắm.

-
Thích học hơn anh
chứ gì? Vậy em cứ ở lại đi, anh về một mình – Anh nói với giọng giận dỗi. Bàn
tay anh siết chặt cốc nước lọc trên tay, như muốn bóp nghiền cốc nước vô tội
ra. Tức giận nhìn cô

-
Vâng. – Cô gật
đầu bâng quơ, liếc nhìn thái độ của anh, có vẻ chêu được anh tức cô mãn nguyện
lắm.

-
Đứng dậy, không
ăn nữa. Anh về - Anh chau mày đập bàn đứng dậy, lần đầu tiên trong lịch sử cô
được thấy thái độ tức giận như vậy của anh, đáng yêu hơn lạnh lùng vô cùng
nhưng tự nhiên cô cảm thấy khó chịu anh. Cô phiền lòng, ảo não nói

-
Em mệt lắm !


cúi mặt xuống, ngăn không cho nước mắt rơi, bấu víu nơi vặt áo, tay cô tím bầm.
Anh luôn chỉ nghĩ cho bản thân mình, không nghĩ đến tâm trạng của cô gì cả.
Nhưng anh là thế mà, anh cao như ông trời, tính cách của anh cô cũng biết rõ,
cô chẳng trách anh vì một thứ cỏn con
thế này.

-
Em giận anh – Anh
kéo kéo tay cô

-
Em không – Cô quay
đầu đi, anh cười lắc đầu, dạo này anh cười nhiều quá đển nỗi một ngày không cười
là lạ lạ sao ấy. Vì cô cả đấy.

-
Xin lỗi – Anh choàng
dậy hôn má cô, bất ngờ nên cô không né kịp, rồi nghe thoang thoảng giọng nói ấm
áp của anh phả vào tai mình – Anh yêu em

-
Em không yêu anh
đâu…- Cô xấu hổ, cúi gằm mặt xuống bàn, không muốn cho anh nhìn thấy vẻ mặt ấy,
ngại chết đi được.

Thế
là cả ngày, cô không vác xác đến trường vì bị anh “bắt cóc”. Anh lôi cô đi hết
chỗ này đến chỗ kia của Pháp, nơi nào anh và cô dừng chân là nơi đó trỗi dậy
hàng ngàn câu dư luận khác nhau và hai người là nhân vật chính. Cuối cùng anh
đưa cô đến bar. SAL sang trọng hiện lên trước mắt.

-
Thì ra đây là bar
của anh.

-
Song Anh Love –
Anh hất mặt lên dòng chữ to đùng ở trước cửa bar, cô ngạc nhiên vì nhận ra bấy lâu nay cô chẳng để ý dòng chữ
ấy có ý nghĩ gì. Cô nhìn anh cười hạnh phúc và thắc mắc

-
Sao anh có cả bar
bên này vậy?

Anh
lắc đầu không trả lời, kéo tay cô bước qua cánh cửa cảm ứng của bar. Vệ sĩ cúi
đầu hàng loạt khi thấy ông chủ bước vào. Nghe tin ông chủ đến, Endy đang làm
việc bỗng ngoe nguẩy chạy đến, nhưng vừa đến nơi thì đập vào mắt ả là “cô nhân
viên lau dọn” mà ả hay ngược đãi và sai vặt. Sợ Thiên Anh căm ghét trả thù nên ả lặng lẽ tránh mặt Thiên
Anh được bao lâu hay bấy lâu.

-
Ơ Lệ Băng. Sao em
đến đây vào giờ này, chẳng phải tối em mới phải đi làm sao? – Một tên nhân viên
cùng cấp với Thiên Anh chạy đến hỏi mà không
để ý người con trai bên cạnh cô là ai. Thiên Anh gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói

-
Dạ, em…

-
Tránh ra – Khánh
Anh lạnh lùng lên tiếng cắt ngang lời Thiên
Anh khiến cô giật mình, thầm thương cho
cái lỗ tai của mình sắp tới sẽ bị anh hành hạ cho trận. Cô nhíu mày lắc lắc nhẹ
đầu nhìn tên nhân viên kia, tỏ ý bảo anh ta vào trong không thì đi du lịch âm
phủ như chơi.

Trong
ánh sáng lập lòe phát ra trong bar, dù mới gặp ông chủ một lần nhưng tên đó
cũng vẫn nhớ như in gương mặt ấy, đẹp mà lạnh. Khẽ rùng mình lo sợ bị ông chủ
lưu vào tâm, tên đó khẽ cúi đầu chào và xin ph


XtGem Forum catalog