
ong đi. Đồ Đầu Heo.
Ngọc Minh cười lạnh. 1 tiếng vút trong không khí và…. Chát. Tiếng bạt tai
chát chúa vang lên, cả nhà ăn đều nhìn họ, Ngọc Minh nhìn cô gái kia
nói:
-Đừng có gọi tao bằng cái mồm thô tục của mày. IQ của mày
tới đâu mà nói tao là Đầu Heo? Nếu mày đủ thông minh thì đừng có đụng
đến tao. Tên này có đáng cho mày phải làm vậy không?
Cô gái kia 1 tay ôm mặt trừng mắt nhìn Ngọc Minh, mắt rưng rưng nói:
-Mày….
-Tao làm sao? Anh Lâm Phong yêu dấu của mày đâu? Sao không ra mặt bênh vực
bạn gái chứ hả? Hay đối với cậu ta mày chỉ là món đồ chơi không hơn
không kém? Suy nghĩ chút đi. Con gái chúng ta xứng đáng bị coi thường
như vậy à?
Triệu Nghi và Vĩ Thanh nhìn nhau mỉm cười, cùng thì thầm:
-Chạm đúng mạch rồi.
Cô gái kia không biết phải nói gì, quay sang nhìn Lâm Phong cầu cứu nhưng
đáp lại là ánh mắt lạnh lẽo không chút cảm xúc. Cô gái tội nghiệp òa
khóc, chạy mất. Ngọc Minh quay sang nói với Lâm Phong:
- Tôi cho
cậu biết. Nếu biết điều thì đừng có nhờ bạn bè cậu chơi tôi. Tôi không
hiền đâu đấy đối với loại người như cậu. Tôi cảnh cáo cậu tôi sẽ ăn
miếng trả miếng với cậu tới cùng đấy.
Lâm Phong nhìn cô gái trước mặt mình, cười nhạt nói:
-Là cô khiêu chiến đấy nhé. Đừng hối hận vì điều này.
……
Ngọc Minh hỏi:
-Anh à anh kéo em đi đâu vậy?
Tae Min đứng lại, nhìn Ngọc Minh nói:
-Anh đã nói với em là đừng có gây chuyện với Hàn Lâm Phong mà.
Khoanh tay trước ngực, Ngọc Minh không cảm xúc, nói:
-Đó là chuyện của em. Liên quan gì tới anh?
-Anh luôn coi em là em gái của anh nên dĩ nhiên là có liên quan tới anh.
-Em không cần anh quan tâm đến chuyện của em. Ok? Đây là việc của em. Là chuyện riêng của em.
-Anh biết nhưng anh không muốn em phai chịu đựng nhiều thứ. Em không muốn thực hiện giấc mơ của mình sao?
-Tất nhiên là em muốn. Anh không cần phải nhắc em. Anh và cậu ta có quan hệ gì với nhau?
-Anh và cậu ta lớn lên cùng nhau nên anh hiểu cậu ta rất rõ. 1 khi cậu ta đã muốn thì không gì có thể ngăn cản được cậu ta đâu. Anh đã từng chứng
kiến cảnh cậu ta hành hạ 1 học sinh do đó anh không muốn em cũng bị như
vậy. Em còn nhiều việc cần phải thực hiện.
-Em cảm ơn vì anh đã
lo cho em nhưng mọi chuyện đã lỡ rồi. Em không còn cách nào khác. Nếu
anh coi em như em gái thì hãy giúp em chứ đừng khuyên em phải hạ mình
trước loại gười thiếu nhân cách như cậu ta.
Tae Min nhìn Ngọc Minh 1 hồi lâu rồi mỉm cười nói:
-Ok ! Anh sẽ giúp em nhóc con. Cho anh hai ôm em gái cái coi.
Ngọc Minh mỉm cười để cho Tae Min ôm mình 1 cái.
Khi cả cùng nhau đi về lớp, Tae Min hỏi:
-Anh hai em dạo này thế nào?
Ngọc Minh lặng lẽ nói:
-Vẫn thế. Anh ấy ít khi về nhà lắm. Lúc nào cũng nói là đi trực. Em rất ít
khi nói chuyện với anh ấy. Hôm qua anh ấy về nhà, em hỏi, anh ấy không
thèm đáp trả cũng như nhìn em lấy 1 cái. Ba cũng không nói chuyện với
anh ấy.
-Vậy còn mẹ em?
-Mẹ cũng giận anh ấy về chuyện đó. Mẹ khuyên anh ấy nhiều lần rồi nhưng anh ấy không nghe.
-Vẫn còn quen với người đó sao?
-Vâng!
-Em thấy người con gái đó thế nào?
-Em chỉ mới gặp người đó 1 lần. Em cũng không quan tâm lắm. Thành thật mà
nói chuyện anh em quen ai hay thích ai em không có ý kiến.
-Vậy sao em phải quan tâm?
-Vì bố mẹ. Em không muốn bố mẹ phải khổ tâm về anh ấy nữa. Anh ấy cũng không giống như ngày xưa nữa.
-Em nói vậy là sao?
-Lúc còn nhỏ, anh ấy yêu thương em lắm. Lúc nào cũng cưng chiều em như 1 cô công chúa vậy mà bây giờ thì…
-Không còn nữa à?
-Không hẳn là vậy. Em thật tình không hiểu anh ấy đang nghĩ gì nữa. Dường như
trong mắt anh ấy, người con gái đó là tất cả. Còn em… Em không biết anh
ấy có còn thương em, còn xem em như 1 cô em gái nhỏ nữa hay không.
Tae Minh vòng tay ôm lấy vai Ngọc Minh nói:
-Anh nghĩ anh ấy chắc chắn rất thương yêu em và luôn coi em là 1 cô em gái
nhỏ. Làm sao không có người anh nào lại không yêu thương em gái mình
chứ. Đặc biệt là khi có 1 người em gái giỏi như em.
Ngọc Minh bật cười nói:
-Anh là người đầu tiên nói em giỏi đấy. Mà… theo anh thì em giỏi theo mặt nào?
-Học tập. Anh không có dịp thấy em ở nhà thì làm sao biết được.
-Đúng rồi! Anh mà thấy em ở nhà thì khỏi nói. Em lười kinh khủng. Mà anh thấy em là loại con gái như thế nào?
-Em muốn anh nói thật hay lịch sự đây?
-Nói thật thử xem.
-Uhm! Em có hơi dữ nè, ăn nói thì không dịu dàng cho lắm. Cũng chẳng biết làm điệu như các cô gái khác. Đôi lúc hơi bị thẳng thắn quá. Nhưng được cái là thành thật và mạnh mẽ. Em không hay khóc như người khác. Không thích nhõng nhẽo nhiều.
-Anh nói cũng đúng. Mẹ cũng nói em vậy nhưng anh thiếu 1 vài điều.
-Điều gì?
-Em cực kì cẩu thả và vụng về. À còn