
à vẫn không yên.
Tối hôm đó chúng tôi quyết định đi ngủ sớm, vẫn như mọi lần, chúng tôi
uyn búa kéo lá để sắp xếp chỗ nằm, và vẫn như mọi lần… hôm nay tôi lại
phải nằm ngoài cùng. Cứ nghĩ đến bức di thư vừa đọc trên tầng hai, thỉnh thoảng tôi lại lỡ đánh mắt lên trên nhìn nó, thấy rồi thì đột ngột cúi
mặt xuống và cấu vào tay mình cho tỉnh ngay. Nỗi sợ hãi khiến tôi không
sao cam tâm chịu đựng chỗ nằm kinh khủng ngày hôm nay được, vậy là cuối
cùng tôi đành nghiến răng quyết định một mình nằm một giường, không
chung chạ với ai nữa. Thấy tôi phản ứng như thế, cái Hiền liền nhổm dậy
trêu chọc.
- Chị ơi! Ngủ một mình trên đó có ma đấy! Hi hi!
- Thôi chịu khó xuống đây ngủ chắn cho mọi người đi Che ơi! Ngủ trên đấy có gì chết một mình không ai biết đâu!
- Chúng mày thôi đi! Thà tao ngủ trên đầu tụi mày còn hơn nằm gần cái nhà tắm!
- Ơ thế bây giờ ai đang phải nằm ngoài cùng thay Mai thế nhỉ?
Cái Nhi bất ngờ lên tiếng, sau khi nhìn qua ngó lại, rút cục, lại chính là cái đứa ngớ ngẩn ban nãy vừa mở miệng giễu cợt tôi. Phải! Hiền!
Chính em.
- Hiền ơi! Thôi em không sợ ma thì chịu khó nằm ngoài canh cho bọn chị ngủ đi nhé! Ha ha!
Nhìn cái mặt đần thối của Hiền ngẩn ra trong giây lát mà cái Nhi không nhịn nổi cười, nó lại tiện thể trêu chọc.
Sau khi nhận ra chính mình là kẻ thế thân chịu trận, Hiền liền bù lu bù loa lên, khóc lóc thảm thiết. Nó khóc dai đến nỗi hơn một tiếng sau,
chẳng ai trong chúng tôi ngủ được cả, có lẽ con bé định dùng chiêu này
để đổi lấy một chỗ nằm an toàn ở bên trong nếu như mọi người muốn được
yên giấc. Và cuối cùng thì kẻ thèm ngủ nhất đã đành phải đứng dậy đổi
chỗ cho Hiền, Nhi nói bằng giọng bực bội.
- Đổi chỗ cho rồi thì im lặng mà ngủ đi nhé! Lèo nhà lèo nhèo!!! Sao bảo hồi trước ngủ cạnh bàn thờ cũng không sợ cơ mà!
- Nhưng bàn thờ là tổ tiên nhà em, phù hộ cho em. Sao em phải sợ! Hu hu hu!
Hiền vừa nói, vừa mếu máo cười. Thế rồi ngay sau khi con bé vừa đặt
mình nằm xuống, một bàn chân nho nhỏ xinh xinh từ đâu lại đột ngột gác
cái bụp lên bụng Hiền, tiếp đó, cánh tay be bé thon thon cũng lập tức ôm chặt lấy ngực nó, xoa xoa bóp bóp. Bị cưỡng hiếp, Hiền liền cố sức vùng lên la hét nhưng không lại, cuối cùng nó lại đành phải ngước mặt lên
nhìn tôi cầu cứu. Chịu thôi, lúc này đây khi đang được nằm thảnh thơi
một chỗ an toàn trên đầu mọi người, tôi cảm thấy thoải mái vô cùng.
- Chị ơi! Cái Mai bé nó bóp tí emmmmmmm!!!
- Để nó bóp cho to lên! Sướng thế còn gì. Mày quay sang bóp cái Quyên đi!
- Nhưng ngực cái Quyên nhỏ hơn ngực em!
Đang thiu thiu vào giấc, tự dưng bị nhắc tới ngực mình, Quyên liền giãy nảy lên phản bác.
- Này nhé cái con không có đầu ti kia! Bà bóp tôi thì tôi lại phải bóp cái Nhi, cái Nhi ngực còn bé tí đây này!
Đã phải cam tâm tình nguyện nằm ngoài cùng để đánh đổi cho mọi người
một giấc ngủ an lành, vậy mà Quyên còn nhẫn tâm xỉa xói, tức quá Nhi
đành vùng dậy quát.
- Này con mụ Quyên kia! Đây ít ra còn ngực bé, bây giờ tôi còn phải sờ cái Linh đây này. Linh thì làm gì có ngực?
Linh lúc này đã trùm kín chăn như xác ướp, nửa đêm tỉnh dậy mà nhìn
thấy nó như vậy thì chỉ có vãi ra quần. Bị cái Nhi chê bai, Linh liền
gắt gỏng kêu lên từ trong cái “xác ướp” màu xanh rờn của nó.
- À! Ý chị là bởi vì em không có ngực nên em đành phải sờ cái bức tường đúng không?
Nói rồi, Linh liền quay ngoắt người về phía bức tường, không thèm nhìn
mặt ai nữa. Nghe Linh nói với vẻ cùng cực mà cả lũ lại rũ ra cười vì
thương hại, rồi cuối cùng, chẳng ai thèm sờ ai nữa, mọi người đi ngủ cả. Một mình nằm trên chiếc giường đơn không có ai bên cạnh, chẳng hiểu sao tôi cứ thấy lạnh hết cả tóc gáy, cố gắng nhắm mắt hết lần này đến lần
khác nhưng vẫn không sao vào giấc được, hình như tôi đang bị thế lực
siêu nhiên nào đó trêu cho không ngủ được thì phải. Chỉ nghĩ thôi cũng
thấy rùng mình, tôi liền cố gắng ti hí mở mắt ra thì lại thấy ở tứ phía
đầu giường là bốn mảnh giấy nhỏ được gấp khúc và treo lủng lẳng phía
trên giây. Không hiểu sao lúc đó mắt tôi cứ dán chặt vào những mảnh giấy trắng đang đung đưa theo gió ấy, mồ hôi chảy đầm đìa, toàn thân bất
động. Cổ họng tôi cứng ngắc, thỉnh thoảng khẽ nuốt khan một tiếng, lúc
này tự dưng lại ước gì có bàn tay hay cẳng chân của Mai bé gác lên đây
cho mình đỡ trống trải… nhưng không, Mai bé đã quá hài lòng với bộ ngực
săn chắc của cái Hiền mất rồi, tôi đành khóc ròng trong đau khổ.
Tôi cứ nằm im bất động, mắt mở thao láo ra như thế cho đến tận gần mười hai giờ đêm thì sực tỉnh bởi tiếng chuông điện thoại của ai đó bất ngờ
reo lên. Nghe thấy tiếng chuông điện thoại giữa đêm, cả phòng liền giật
mình tỉnh dậy, thì ra là của Mai bé, nhận được điện thoại từ số của
Cường đẹp trai, Mai bé lập tức nhấc máy lên nghe ngay, nét mặt hồ hởi
lắm.
- A lô! “Bạn nớ” à! Mai chưa ngủ. Ừ… “Bạn nớ” sắp ngủ chưa?
Bạn nớ???
Nghe xo