
eo biển màu đỏ trông có vẻ ấm cúng đằng kia không, tôi khẽ
gật đầu. Lúc bước vào quán, vẫn như mọi lần, người ta thường nhìn chúng
tôi với ánh mắt kì quặc vì chiều cao quá chênh lệch, nhưng thật may, giờ tôi chẳng còn gì phải ái ngại nữa rồi. Bởi trên thực tế thì chúng tôi
đâu có phải là một đôi?
Tôi ngồi xuống, gọi một ly sữa chua đánh đá, anh vẫn uống chanh leo như lần đầu tiên chúng tôi hẹn hò. Anh không giống những người đàn ông mà tôi thường gặp khác, không hay
gọi café đen. Tôi vừa nghĩ, vừa khẽ nhún vai một cái.
- Lâu không gặp. Em vẫn sống tốt chứ?
Nhấc cốc chanh leo màu vàng sữa tỏa mùi thơm dịu lên, anh khẽ nhấp một
chút rồi nhíu mày nhìn tôi phân trần. Cùng lúc đó, tôi cũng vừa hút xong một hơi dài trong cốc sữa chua của mình, rồi từ từ hạ xuống lạnh lùng
nói.
- Được người chết hỏi thăm. Thật quý hóa quá!
Tôi nói đúng lúc Long đang uống khiến anh ta suýt thì bị sặc, ho xong, anh ta liền cười ha hả.
- Một tháng không gặp em vẫn thế!
- Chẳng thế thì sao?
Chúng tôi ngồi một lúc lâu, nói đủ thứ chuyện trên giời dưới biển, bản
thân tôi cũng chẳng hiểu tại sao mình có thể tỏ ra thân thiện đến thế.
Đối với một người mà tôi vô cùng căm ghét đang ngồi trước mặt, tôi vẫn
có thể gợi ra được những vấn đề chung để cả hai cùng nhau mổ xẻ, nếu
nhìn từ bên ngoài vào chắc chắn chẳng ai có thể nghĩ rằng anh ta vừa đá
tôi từ một tháng trước. Mặc dù vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh đằng sau lớp áo
dày che lấp đi sự căng thẳng đang đan xen liên tục giữa những ngón tay
bên dưới gầm bàn, đến cuối cùng, tôi thật giữ không giữ nổi vẻ giả tạo
của mình nữa, đành buột miệng hỏi.
- Cả tháng nay anh đi đâu vậy?
- Đi xem mặt!
Lời nói tựa vạn tiễn xuyên tâm. Thật không thể tin nổi trong một tuần
nay tôi đã phải thầm thốt lên trong đầu câu này tới ba lần. Lần thứ nhất là vì Mai bé, lần thứ hai là vì mẹ, và lần thứ hai là vì cái của nợ
này.
Không hiểu sao tôi có cảm giác hơi điếng người,
mặc dù sữa chua của nhà hàng này làm khá ngọt, nhưng toàn bộ những gì
đang đọng lại trong cổ họng tôi hiện giờ lại chỉ dậy lên một vị đắng
ngắt. Có vẻ như cảnh giới bình thản mà tôi nghĩ rằng mình đã đạt được
trong suốt một tháng nay chỉ là ảo tưởng. Suốt một tháng nay, tôi vùi
mình trong tình bạn để cố quên đi hết mọi đắng cay do những cảm xúc yêu
đương mang lại, tôi sợ trở về Hà Nội, chủ yếu cũng là vì sợ phải đối mặt với thực tại phũ phàng như thế này.
Anh ta biến mất suốt hơn một tháng, rồi bây giờ đột ngột quay trở về với câu trả lời xanh rờn: “Đi xem mặt!”
Mọi thứ anh ta nói sau đó tôi không còn nghe được rõ nữa, tai tôi cứ ù
đi, ngồi đó mà như vô hình. Gió đã cuốn phăng tâm hồn tôi treo lơ lửng
tít tận cành cây mất rồi.
Tôi ngồi đó, giả vờ cười nói vui vẻ, cố gắng không biểu lộ sự tức giận
lên khuôn mặt bình thản của mình, hai bàn tay bên dưới càng không ngừng
giằng xé dưới lớp áo choàng màu đỏ đun. Cho đến khi trở về, trong lòng
tôi vẫn băn khoăn tự hỏi, vì cớ gì mà tôi phải giận dữ và đớn đau đến
thế? Anh ta sắp lấy vợ thì mặc xác anh ta, liên quan quái gì đến tôi mà
tôi phải hận.
Và rồi cuối cùng thì tôi cũng tìm được câu trả lời.
Ồ! Thì ra tôi vẫn còn yêu anh ta.
Bởi vì còn yêu nên mới còn đau, bởi vì còn tình cảm nên mới còn hận.
Nếu như ta chẳng còn yêu, chẳng còn tình cảm, vậy thì cũng chẳng có lý
do gì để mà ghét bỏ một người đã từng rũ bỏ ta đi cả. Tôi thật sự ngốc
nghếch khi cứ tự đánh lừa bản thân mình như thế… Và cuối cùng, cuộc đối
thoại ngắn ngủi của chúng tôi kết thúc một cách chóng vánh ngay sau đó.
Tôi chẳng còn nhớ anh ta đã nói thêm những gì, tôi chỉ còn nhớ câu cuối
cùng mà chúng tôi nói với nhau là:
- Hẹn gặp lại!
- Vĩnh biệt!
Câu thứ nhất, anh ta nói.
Câu thứ hai, tất nhiên, tôi nói.
…………
Tôi trở về nhà, tâm trạng hoàn toàn bất ổn, vội vã lục cuốn nhật ký một cách run rẩy trong vô thức, tôi hồi hộp mở nó ra, vừa đọc, vừa thở gấp. Tất cả nỗi đau đớn từ một tháng trước tưởng chừng đã nguôi ngoai nay
lại đột ngột ùa về, khiến tôi không sao ngăn được nước mắt.
Này! Đọc! Đọc đi! Đọc cho bằng hết, rồi nghĩ thật kỹ, xem gã đàn ông đó có đáng để mày phải khóc lóc như vậy không?
Đã viết ra được những lời mạnh mẽ như thế này thì hãy cố gắng mà thể
hiện mình cứng rắn y như vậy, không chỉ là cái vỏ bọc giả tạo. Nắm chặt
bức thư trong tay, tôi cố dằn lòng mình bình tĩnh lại để đọc cho bằng
hết, dồn nén tất cả nỗi đau nuốt ngược trở lại tim, đóng sách lại, tôi
khẽ mỉm cười, đưa tay lên quệt ngang dòng nước mắt.
Phải rồi! Tôi mạnh mẽ. Cuộc sống còn ối những thứ tôi phải quan tâm và
lo lắng, hơi đâu mà quan tâm đến một tên đàn ông đã sắp lập gia đình?
Tôi không phải loại con gái đó, càng không muốn làm loại con gái đó. Tốt thôi! Anh ta cứ đi. Đi lấy vợ đi! Tìm một cô vợ xinh đẹp và kết hôn,
sau đó sẽ đăng lên facebook những bức hình con đàn cháu đống mà tôi
không bao giờ thèm đế