XtGem Forum catalog
Để Em Cưa Anh Nhé!

Để Em Cưa Anh Nhé!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327281

Bình chọn: 8.5.00/10/728 lượt.

với đôi dép xỏ ngón loẹt xoẹt đánh mài mặt
phố, tôi khẽ ngẩng đầu lên, hít thở chút không khí mát lạnh về đêm, rồi
thơ thẩn thế nào lại tiện chân tạt vào nhà sách. À! Nhớ rồi! Trước khi
đi tôi vốn định lên nhà sách để xem sách của anh Minh Hoàng đã được bày
bán ở Fahasa chưa ý mà. Vậy mà suýt chút nữa thì quên béng đi mất!

Lóc cóc vượt qua hơn chục bậc cầu thang tiến về phía kệ sách mới của
tháng được đặt hoành tráng ngay tại lối đi, tôi vội vàng bước tới, sau
một hồi nhìn ngắm mãi mà vẫn chẳng thấy sách của anh Hoàng đâu, tôi lại
bị thu hút bởi một chiếc bìa cực đẹp mang tên “Ngược chiều kim đồng hồ”
của tác giả ZuzuLinh. Chỉ mới nhìn qua thôi tôi đã nhận ra nét vẽ này là của chị Tuyệt Đỉnh Sinh Vật, thật đúng là thần thái chẳng lẫn đi đâu
được! Thích thú, tôi liền đưa tay ra định nhấc cuốn sách lên xem thì đột nhiên chạm phải một bàn tay khác cũng đang tiến về cùng hướng với mình.

Hai bàn tay vừa mới khẽ chạm vào nhau đã tạo nên
những rung cảm lạ kỳ, tôi có cảm giác như một luồng điện vừa chạy sượt
qua người mình vậy. Ngay lập tức, tôi liền rụt tay lại, rồi lúng túng
ngẩng đầu lên nhìn xem kẻ kia là ai mà dám cả gan tranh giành sách với
tôi, và trong đúng khoảnh khắc định mệnh ấy, tim tôi như ngừng đập…Những xúc cảm tưởng chừng đã khô héo bấy lâu nay bỗng nhiên đột ngột sống lại trong trái tim đầy những vết xước chỉ vừa mới lên da non của tôi.

Có những câu chuyện ta cứ nghĩ rằng nó đã từng kết thúc, nhưng thực ra, kết thúc ấy chỉ là khởi nguồn cho “một sự bắt đầu”.

…..

Ánh mắt tôi rung lên, nhìn chằm chặp vào hai con ngươi cũng như đang
xoáy sâu vào bản thân người đối diện, cổ họng khẽ nuốt khan lên một
tiếng, rồi cuối cùng, lấy hết sức bình sinh, làn môi tôi khẽ hấp háy cất lên một tiếng thật yếu ớt.

- Anh…

Trong giây phút mọi thứ như đang ngưng lại ấy, tai tôi cứ ù đi bởi những tiếng xì xào xung quanh, thật sự lúc này trong mắt tôi chỉ hoàn toàn
tập trung vào người con trai to cao đang đứng trước mặt mình, phong thái vẫn thế, nét mặt vẫn thế, vẫn phong độ và tự tin như cái ngày anh ta
cuối cùng anh ta xuất hiện trong cuộc đời tôi. Lúc tôi nhận ra cổ họng
anh cũng khẽ nuốt khan một cái, một thoáng bối rối bất chợt hiện lên
trên khuôn mặt cương nghị lúc nào cũng giữ được nét bình thản ấy, tôi
khẽ hét lên thảng thốt.

- A! Sào chọc cứt!

Mọi mộng tưởng dường như lập tức vỡ tan, tôi nhận ra được nét thất vọng thể hiện rõ trên khuôn mặt ngớ ngẩn của anh ta, hai hàng lông mi dày và đậm lập tức hơi chau lại, anh ta gân cổ lên quát.

- Này con nhỏ lùn tịt kia! Nói gì thế hả!

- Chả thế à! Người gì mà vừa dài vừa gầy, y như cái sào chọc cứt!

Tôi lớn tiếng nói, cốt để át đi sự lúng túng của mình. Thật ra bây giờ
tôi đang thấy thực sự rất bất ổn, mà mỗi khi cảm thấy bất ổn tôi lại
thường ăn nói lớn lối để đánh lạc hướng mọi người. Chắc chắn nếu vô tình chạm vào đôi bàn tay đang được giấu kỹ dưới lớp áo choàng bằng len dày
dặn, anh ấy sẽ thấy rõ nỗi sợ hãi đang toát ra từ hai lòng bàn tay ướt
nhượt.

- Ranh con. Mới không gặp nhau có một tháng đã láo thế này rồi!

- Ờ đấy! Thì làm sao! Nói cho anh biết, đây mới là bản chất thật của em đấy! Hồi trước chẳng qua em cưa anh thì em lừa tình vậy thôi!

- Thế giờ thì sao? Không muốn lừa tình anh nữa à!

- Hơ! Có còn thích nữa đâu mà phải lừa tình!

Tôi trả lời gọn lọn. Nói thật chứ, vở kịch gặp lại anh và thản nhiên
đối đáp như thế này, tôi đã tự tập trong gương độc thoại một mình không
dưới trăm lần rồi, khả năng diễn xuất tuyệt đỉnh của tôi chính là để đem ra dùng vào lúc cấp bách như thế này. Sau khi tôi trả lời, nét mặt của
anh ta thoáng trùng xuống trong giây lát, mặc dù vẫn hơi nhếch môi cười
nhưng người tinh ý như tôi hoàn toàn có thể nhận thấy ánh mắt anh đang
dần mờ đi, anh ấy cười nhạt và nói.

- À được! Cả thèm chóng chán nhỉ. Thế đã ăn cơm tối chưa?

- Ăn rồi.

- Vậy đi café không?

- Café? Bây giờ á? Với anh ư?

Tôi căng tròn đôi mắt nhỏ ti hí của mình lên, thận trọng hỏi lại từng lời rành rọt, và tất nhiên anh ta vẫn bình thản gật đầu.

- Ừ! Thì đi!

………

Gần tám giờ tối, chúng tôi cùng nhau tản bộ trên con đường Kim Liên Mới dẫn đến dãy phố café bên hồ Hồ Đắc Di. Để mặc cho anh ấy thong thả đi
trước, tôi vẫn cứ lẽo đẽo theo sau, nhất định không bước lên cùng hàng.
Một phần do tôi không muốn, phần nhiều vì tôi không dám. Thực chất là
tôi đang cố tỏ ra bình tĩnh, chứ tim thì như đang muốn nhảy tọt ra
ngoài. Suốt một tháng nay anh đi đâu? Anh làm gì? Vì sao lại biến mất?
Bao nhiêu câu hỏi cứ thế dồn dập hiện lên trong óc khiến tôi không biết
phải sắp xếp làm sao cho trật tự. Tay trái cấu vào tay phải, tất cả đều
diễn ra bên trong lớp áo choàng dày cộp, bên ngoài, vẻ mặt tôi vẫn lạnh
tanh, hai người đi cạnh nhau mà chẳng nói lấy nửa lời qua lại.

Đi được một đoạn đường, anh liền dừng lại và hỏi ý tôi xem có muốn vào
quán café tr