
y của tôi, vẻ mặt đỏ ửng vì rượu giống y
như lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau từ nửa năm về trước. Tôi thấy Long
khẽ ngẩn người mỉm cười.
- Ừm. Sao?
- Cô đang ở đâu?
- Trong phòng ngủ nhà Long.
Có lẽ nếu như chưa có chút hơi rượu vào thì bản thân tôi chắc chắn
không có đủ dũng khí để mà khiêu khích con nhỏ đanh đá ấy như vậy, nhưng lời đã lỡ nói ra rồi thì đành đâm lao theo lao thôi, thấy đầu dây bên
kia bỗng yên im lặng hồi lâu, tôi đang định cúp máy thì cô ta đột ngột
lên tiếng.
- Khi nào xong thì gọi lại cho tôi.
- Sao tôi phải gọi lại cho cô?
- Tôi muốn nói chuyện riêng với cô.
- Giữa chúng ta làm gì có chuyện gì để nói?
- Có đấy. Khi nào xong nhớ gọi lại cho tôi.
Nói rồi, cô ta liền thẳng thừng cúp máy, tôi không bận tâm, chỉ khẽ
nhún vai một cái rồi trả lại điện thoại cho Long, trên mặt chẳng gợi một chút cảm xúc bất thường, xong xuôi lại quay trở về với bộ phim “Yêu lại từ đầu” của mình. Sau khi nhấp chút rượu vào người, tôi bỗng cảm thấy
đầu óc thoải mái vô cùng, sự căng thẳng cũng từ từ trôi theo cổ họng mà
dần biến mất. Thấy Long vẫn đang ngồi ngẩn người, tay cầm điện thoại suy nghĩ đăm chiêu gì đó, tôi liền chủ động rót cho anh ấy một cốc rồi nâng ly lên, tỏ ý muốn chạm ly. Trong giây lát, Long liền quay trở lại thực
tại, anh ném điện thoại sang một bên rồi bất ngờ quay sang nói với tôi
một cách rất chân thành.
- Xin lỗi huynh.
- Xin lỗi vì cái gì?
- Đệ không thể kiểm soát được hành động của Ly, cô ấy có nói gì quá đáng không?
Có lẽ lúc này, chính Long lại đang rơi vào tình trạng căng thẳng không
đáng có của tôi ban nãy, vì thế, tôi liền cắn môi suy nghĩ một lát rồi
bật cười xua tay nói.
- Đệ nghĩ cô ta đáng để huynh bận tâm sao?
Tôi vừa nói, vừa khẽ nhếch môi cười khẩy, rồi lại nâng ly nên làm một hơi đầy tư lự khiến Long không khỏi lắc đầu suy nghĩ.
- Thật sự nhiều lúc, đệ chẳng thể hiểu rút cục huynh là người như thế nào. Đệ hỏi thật, huynh có phải là người đa nhân cách?
- Đa nhân cách? Ha ha ha! Đệ có hiểu người đa nhân cách là thế nào không?
Tôi chợt phá lên cười trước câu hỏi đậm chất nghi vấn nhưng cũng không
kém phần ngớ ngẩn của Long, như tôi mà đòi làm người đa nhân cách? Sao
có thể chứ. Sau đó, tôi liền trầm ngâm giải thích cho đệ ấy.
- Huynh không phải người đa nhân cách, nhưng đệ có thể coi huynh như
một con tắc kè. Trong bóng tối huynh có thể ẩn mình đen đúa, nhưng khi
ra ngoài ánh sáng lại có thể phủ màu vàng lấp lánh. Đừng hỏi huynh là
ai, chỉ cần huynh muốn, thì huynh có thể là bất cứ ai cũng được.
Dứt lời, tôi liền khẽ nâng cằm làm một hơi hết sạch ly rượu với vẻ trầm ngâm hiếm thấy. Nghe xong, Long chỉ đưa tay lên xoa trán, lắc đầu suy
nghĩ một lát rồi cũng cạn ly ngay sau đó, anh ấy nói.
- Trước nay không hề biết tửu lượng của huynh lại khá như vậy đấy! Chắc huynh uống rượu từ sớm lắm.
- Sớm á? Đệ biết huynh uống rượu lần đầu tiên là lúc nào không?
- Lúc nào?
- Lớp mười.
- Sao lại thế?
- Để huynh kể cho đệ nghe một câu chuyện.
Nói rồi, tôi liền nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống trên mặt bàn, rồi từ từ đi vào câu chuyện xưa cũ riêng của mình.
“Lần đầu tiên huynh uống rượu cũng là lần đầu tiên huynh chia tay mối
tình đầu của mình. À! Người đó cũng tên là Hải Long đấy. Nguyễn Hải
Long. Chỉ khác đệ một chữ “Vũ”. Hôm đó huynh uống nhiều lắm, cũng chẳng
biết đã uống hết bao nhiêu, chỉ biết con bạn ngồi cạnh cứ cố chuốc cho
rõ say để moi thêm thông tin. Thế nhưng miệng huynh lại cứ như ngậm hạt
thị, cuối cùng chúng nó chẳng khai thác được gì. Thật ra hồi đó huynh và đứa bạn thân cùng đâm đầu vào yêu cái anh Long ấy. Đau khổ lắm! Rồi lúc về nhà thì bị lên cơn co thắt, sau này mới biết là do cơ thể bị rút
nước dẫn đến đau hết cả vùng lưng, thế mà hồi đấy lại cứ tưởng là vì
chia tay người yêu nên đau tim, xong chỉ biết chạy vào phòng tắm, ôm tim mà khóc, vừa khóc lại vừa nghĩ ‘thì ra thất tình nó đau khổ thế này…
đau cả thể xác lẫn tinh thần… từ sau chừa không dám yêu đương gì nữa
đâu’.”
- Ha ha ha haaaaa!!! Đau tim! Ha ha haaaaa!!!
Chẳng để tôi kể hết chuyện, Long đã ngã ra giường mà cười, tôi tức quá, liền vớ lấy cái gối bông, nhoài mình đuổi theo đập bùm bụp vào mặt anh
ta, thế nhưng không ngờ trong lúc đập lại bị mất đà, cả người ngã nháo
nhào vào người Long, khiến cả hai đột nhiên rơi vào tình thế khó xử. Lại một lần nữa, hai đứa vô tình nằm trên người nhau, nhưng lần này không
phải là trên ghế, mà là trên giường, một nơi vô cùng nhạy cảm. Dưới ánh
đèn vàng mờ nhạt, mùi nến tỏa ra dìu dịu, hương rượu vang vẫn còn phảng
phất đâu đây nghe say nồng, tiếng hai nhân vật chính thốt ra lời thoại:
“Chúng ta làm lại từ đầu nhé?” khiến tim tôi bỗng nhiên đập thình thịch, ở một cự ly gần như thế, khi bàn tay tôi đang đè lên ngực anh ấy, tôi
có thể cảm nhận rõ ràng được rằng, chúng tôi đang cùng