XtGem Forum catalog
Để Em Cưa Anh Nhé!

Để Em Cưa Anh Nhé!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325753

Bình chọn: 9.5.00/10/575 lượt.

i có vô tình bị phát hiện…thì tôi sẽ nở một nụ
cười ngớ ngẩn như một con thần kinh, rồi biết đâu tôi sẽ có một buổi tối tái ngộ thật lãng mạn và bất ngờ?

Chỉ nghĩ đến đây thôi là tôi đã vừa đi vừa cười như một con thần kinh thật rồi. Mặc kệ người đi
đường có nhìn vào và lắc đầu ngán ngẩm, tôi vẫn điên, như một thói quen
thường niên. Và tôi thích thế!

…..

Phóng như bay trên
con đường Phạm Ngọc Thạch rẽ sang Chùa Bộc, vận tốc 40km/h của tôi dần
dần được *** chậm lại, trở về tốc độ tình yêu 10km/h. Đến gần cửa hàng
anh, thì xe tôi đúng là di chuyển như rùa bò…

Nín thở, tôi vừa
đi, vừa đưa một tay lên miệng đề phòng nhỡ như anh có nhìn thấy thì tôi
cũng kịp mà che đi. Nhịp tim tôi đập nhanh dần đều trái ngược hẳn với
tốc độ chầm chậm của hai bánh xe đang lăn… Cho đến khi… Tôi bất giác
nhận ra anh đang đứng quay lưng lại, dáng đứng cao sừng sững hiện ra
ngay trước mặt mình. Chỉ có một giây để kịp hoàn hồn, tim tôi đông cứng
lại, thở không ra hơi nữa. Sợ hãi đến nỗi vội vàng cua nhanh và ngoạn
mục chưa từng thấy! Đúng là bị rơi vào thế thì ta mới nghĩ ra được nhiều kế. Chưa bao giờ tôi biết rằng tay lái của mình lại cũng có lúc cua lụa như vậy.

Phóng như bay với tốc độ 60km/h bắn thẳng ra ngoài
con phố nhỏ, cho đến khi biết rằng mình đã đi rất xa khỏi nơi anh vừa
đứng, tôi mới kịp hoàn hồn. Chầm chậm dừng xe lại ở một góc ven đường
lấp loáng ánh đèn vàng mờ nhạt, tôi tắt máy rồi thở dốc. Cảm giác chân
tay vẫn còn đang run rẩy lẩy bẩy, mồ hôi chảy ra đầm đìa giữa cái rét
cắt da cắt thịt của mùa đông khiến tôi không sao điều khiển nổi mình.
Lúc đó chỉ mong “tim ơi, thôi đừng nhảy nữa”!.

Phải đứng mãi
một lúc lâu như thế ngoài đường lớn cho đến khi nhịp tim tôi được điều
chỉnh về mức bình thường nhất có thể để tránh gây tai nạn, tôi mới dám
nhấc chân lên rồi rồ ga phóng thẳng về nhà. Tất nhiên, việc đầu tiên là
lôi điện thoại ra, chuẩn bị soạn tin nhắn để kể lễ rõ mọi tình tiết vừa
xảy ra cho bà chị Trâm. Thế nhưng, một tin nhắn đến từ cái tên tôi không ngờ tới lại bất ngờ xuất hiện… “Con Cua già xấu xí gian ác”.

- Tại sao lúc nãy em lại bỏ chạy?

Ầu shiết!!! Anh ta biết đó là mình?

Tại sao anh ta lại biết đó là mình??

Rõ ràng là mình đã cua xe rất nhanh rồi cơ mà…

Tại saoooooooo???

Xấu hổ quá!!!

Ngay lập tức, tôi thử tự đặt mình vào vị trí của anh lúc đấy. Thử
tưởng tượng ra rằng có một con bé đang phóng gần chạm tới chân mình thì
đột nhiên rồ ga phóng mất dép, rồi lại ngay lập tức nhận ra đó là con bé vừa mới tuyên bố sẽ cưa cẩm mình bắt đầu từ vài ngày trước. Ôi trời
ơi!!! Xấu hổ không thể tưởng tượng được! Cuộc đời tôi chưa bao giờ rơi
vào cảnh nhục nhã, khó xử như thế này… Hu hu hu…

Tôi vừa nghĩ,
vừa đấm gối huỳnh huỵch, chỉ muốn lăn ra khóc nhưng thế quái nào miệng
lại chỉ cười. Cười nhăn nhở, bởi vì đời rất dở.

Sau năm phút tự thưởng cho mình vài cái đấm ngực vì tội ngu dốt, hành xử vô cùng cảm
tính và bất cẩn. Tôi đành cắn răng nhấc điện thoại lên, nghĩ ngợi không
biết bao nhiêu là những điều rối rắm, nhưng rồi rút cục lại chỉ trả lời
bằng một dòng cụt lủn.

- Sao anh biết đó là em?

- Làm gì có ai chân ngắn đến nỗi cua xe mà chống chân không chạm đất như em?

Nhục nhã…

Quá nhục nhã…

Không thể tin được rằng anh ta lại soi được cả cái ấy…

Thế này thì làm sao mà ngẩng mặt lên được! Làm sao mà nhắn tin tiếp được! Tôi có tư cách gì để cưa cẩm tiếp được hả trời!

- Đâu rồi! Xấu hổ quá lặn mất luôn rồi à!

Thấy tôi im lặng một hồi lâu, anh lại gửi tin nhắn tiếp. Nhận được tin
nhắn đến mà lòng tôi càng hồi hộp, đã lâu lắm rồi tôi mới có lại cảm
giác bồn chồn như thế này.

- Không! Sao phải xấu hổ ạ! Chân ngắn sao phải xoắn!

- Không xoắn, vậy sao lúc đó phải bỏ chạy?

- Bởi vì… em sợ…

- Sợ cái gì?

- Em sợ anh!

- Sao lại sợ anh? Trông anh đáng sợ lắm à?

- Hóa ra không chỉ mình em nói với anh như thế à…

- Hừm! Tốt thôi! Thế thì chắc lát nữa không muốn đi ăn tối với kẻ đáng sợ này đâu nhỉ!

- 15 phút nữa hẵng qua đón em nhé!

Ngay khi kết thúc cuộc đàm phán, tôi vội vàng quăng điện thoại lên
giường rồi lao như bay vào tủ quần áo, hì hục lục tung tất cả lên để tìm cho ra vài bộ đẹp đẹp. Sáng nay trời vừa hửng nắng, thế nên buổi tối
chắc cũng không lạnh lắm. Tôi cảm thấy chắc nhiệt độ chỉ khoảng 23 độ C, vậy nên những món đồ tôi lấy ra đều là váy liền, vừa hợp thời trang vừa không phang thời tiết.

Vẫn như thói quen cũ, tôi lóc cóc xách
ba bộ váy liền chạy xuống tầng dưới, đột ngột mở tung cánh cửa ra, dí
mấy chiếc váy vào mặt thằng Quân, hăm hở.

- Quân ơi! Anh ấy rủ chị đi ăn tối! Quân ơi! Quân ơi!!!

Mặc
kệ tôi đang mừng rú lên như một con điên, Quân vẫn không thèm đánh mắt
sang nhìn. Bọn con trai là vậy, một khi đang chơi dở ván game, đặc biệt
là đánh DotA thì đừng hòng khiến