Để Em Cưa Anh Nhé!

Để Em Cưa Anh Nhé!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325740

Bình chọn: 8.00/10/574 lượt.

ới là công việc hàng ngày của chúng tôi, mà những cô PG tay ngang như tôi, luôn luôn phải hòa mình vào công việc và làm việc hết sức tận tình với nụ cười niềm nở trên môi.

Sau 20 phút làm việc nhiệt tình hết công suất, tôi đã phát xong một
tập giấy dầy cộp, ngoái lại thấy chị Dương phát vẫn chưa xong, tôi liền
rủ chị lên xe đi sang khu trường đại học. Bây giờ đã tầm bốn giờ chiều,
có lẽ đợi một lát tan tầm sẽ dễ phát hơn.

Quả thật đúng như
vậy, đứng canh trước cửa trường đại học đúng là ý kiến sáng suốt trong
ngày hôm nay. Hơn 4 giờ, học sinh đã bắt đầu tan tầm, lúc họ ùa ra
ngoài, tôi và Dương tha hồ nhét cho mỗi người vài tờ. Bởi vì nội dung tờ rơi này là để quảng cáo cho một shop thời trang mới khai trương, nhưng
lại không hề ghi rõ là bán quần áo hay thậm chí còn không có số điện
thoại để liên lạc nên tụi tôi cứ phải khản cả cổ để giới thiệu cho họ
hiểu. Thậm chí nhiều tốp các anh con trai đi qua còn thích thú chạy lại, tự tranh nhau xin lấy tờ rơi của tôi. Tôi vừa hồ hởi phát, vừa thầm đắc ý trong bụng “đây chính là sự hiệu quả của việc ăn mặc đẹp kể cả khi
làm việc!”.

Tất nhiên, đối với những ông anh lèo nhèo xin số thì tôi sẽ phải khéo léo từ chối rằng.

“Em là nhân viên làm việc ở shop này mà! Các anh cứ đến đây mua đồ em sẽ ra tiếp đón! Hi hi!”… Rồi vội vàng ù té!

……………

Gần 5 giờ chiều, xấp giấy dày cộp trên tay hai đứa đã chỉ còn lại vài
tờ. Tôi thở phào nhẹ nhõm, may mà làm việc nhiệt tình nên mới đạt được
hiệu suất công việc cao hơn dự kiến. Nhét nốt mấy tờ rơi còn thừa vào
cốp xe, đề phòng lát nữa quay lại cửa hàng sẽ bị bà chủ soi mói.

Trong lúc ngồi trên yên xe chờ chị Dương vào bên trong bàn giao lại
công việc với cô bé trông hàng, tôi tranh thủ lôi mấy chiếc bánh rán mua từ lúc chiều ra ăn cho chắc dạ. Rõ ràng là mua để ăn trưa, vậy mà bây
giờ lại trở thành bữa chiều. Đúng là làm việc hăng say quá quên cả cái
bụng liên tục biểu tình, khổ thân mình.

Ngồi ngoài chờ chị lâu
quá mà sốt hết cả ruột, thỉnh thoảng lại ngó nghiêng vào trong, tôi thấy nét mặt chị thay đổi rõ rệt, nụ cười dịu dàng trên môi dần trở nên
gượng gạo. Tôi đoán- chắc có biến.

Y như rằng, năm phút sau, chị liền đánh mắt gọi tôi vào ứng cứu. Vội vàng nhảy xuống xe, nét mặt tôi đanh lại.

- Có chuyện gì thế chị?

- Đây! Ấy hỏi bạn này xem có phải chủ của ấy bảo bọn tớ đi xuống khu chợ để phát tờ rơi không?

Nhận được tín hiệu mật từ chị, tôi khẽ gật đầu, rồi quay sang cất giọng lanh lảnh thuật lại rõ ràng với cô bé bán hàng.

- Ấy ơi! Ngay từ đầu chủ của ấy đã bảo bọn tớ xuống phát ở khu chợ mà.
Cô ấy bảo sao thì bọn tớ làm vậy thôi. Bây giờ bọn tớ phát đủ rồi, thế
là hoàn thành trách nhiệm. Nếu ấy có gì thắc mắc thì bây giờ mình có thể gọi điện cho chủ của ấy hỏi. Bọn tớ không làm sai!

Tôi vừa
nói, vừa luồn tay vào túi xách, lôi điện thoại ra bấm. Nhưng mới bấm
được nửa chừng thì cô bé bán hàng đã vội chặn lại, lầm lì đằng hắng nói.

- Thôi được rồi! Lần này tớ vẫn trả đủ, nhưng lần sau thì không có chuyện đó đâu nhé!

Tôi khẽ cười thầm trong bụng, chẹp miệng nghĩ :”Đời nào lại có lần sau!”.

Kết thúc một ngày làm việc mệt rã rời, mặc dù chị Dương có ý mời tôi
đi ăn tối nhưng nghĩ đến đống bài tập còn chồng chất ở nhà, tôi quyết
định lắc đầu từ chối khéo. Trên đường về, hai chị em vẫn rôm rả nói
chuyện, cho đến lúc hai người chuẩn bị phải rẽ về hai phía ngược chiều,
chị Dương mới chợt nhớ ra điều gì đó rồi vội vàng quay sang hỏi tôi.

- À Mai này! Tuần sau em rảnh không?

- Có bao giờ chị thấy em kêu rảnh sao…

- Thế không đi làm được à? Chị đang có chương trình làm cho siêu thị
điện máy Trần Anh, lương thì vẫn vậy thôi, nhưng mà không bị cắt trung
gian như lần này đâu.

Nhắc đến công việc thì dù có bận rộn đến
mấy tôi cũng phải cố gắng sắp xếp lịch để mà đi làm. Thế là chỉ suy nghĩ vài giây, tôi liền gật đầu cái rụp.

- Bắt đầu làm từ bao giờ hả chị?

- Nếu em chắc chắn làm được thì sáng ngày mai đi training với chị nhé.
Chín rưỡi sáng ở tòa nhà X, đường Cầu Giấy. Không được đến muộn đâu đấy!

- Ok! Em làm việc trách nhiệm mà!

- Được rồi! Mai mang cái trách nhiệm của cô đến gặp tôi đấy!

Tôi khẽ cười cười, thay cho lời thỏa thuận.

Ngày hôm nay làm việc mệt như thế… đáng nhẽ ra tôi phải phóng luôn về
nhà. Lịch trình “tắm- ăn- ngủ- nghỉ” đã được sắp đặt logic trong đầu
bỗng nhiên lại bị dẹp phắt sang một bên, chỉ vì tôi thấy nhớ…

Đã bao lâu rồi tôi không gặp anh nhỉ? Hình như là một tháng. Ừm! Cũng đã tròn một tháng kể từ lúc anh tán tỉnh tôi, rồi đột nhiên biến mất, để
lại trong tôi những nỗi nhớ dài dằng dặc đến độ dằn vặt mà không hiểu lý do… Giờ thì có lẽ là phải gặp. Chắc không nhất thiết là phải bốn mắt
chạm nhau, con tim ngừng đập đâu… Nhưng tôi vẫn muốn ghé qua, lặng lẽ
lướt vội qua nơi anh làm việc, bí mật theo dõi xem anh đang như thế nào. Và nếu như chẳng may tô


XtGem Forum catalog