pacman, rainbows, and roller s
Để Em Cưa Anh Nhé!

Để Em Cưa Anh Nhé!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326452

Bình chọn: 7.00/10/645 lượt.

n lo lắng vô cùng, chỉ nghĩ làm sao để đến thật
nhanh mà quên mất không quan sát đường xá, để đến nỗi lúc chiếc xe phía
trước đã dừng xịch lại ở đèn đỏ, tôi mới vội vàng bóp phanh. Thế là xòe.

Hu hu. Cả cái xe máy nặng chịch đè lên người tôi, đầu gối bị ma sát
với mặt đường, rách toạc ra, đau buốt không thể tả. Đấy là còn chưa tính đến việc thời tiết đang chỉ có mười sáu độ C đấy! Trời càng lạnh thì
vết thương càng xót. Mọi người nhìn tôi ái ngại rồi mau chóng giúp tôi
đỡ xe dậy, xúm lại hỏi han xem tôi có làm sao không. Tôi ậm ừ cảm ơn rồi lại vội vàng leo lên xe phóng tiếp. Lúc đó trong đầu chẳng nghĩ gì được ngoài việc có mặt ngay ở cửa hàng cả, cho đến tận khi tới nơi, cơn đau
mới bắt đầu thật sự trở nên nhức nhối.

…..

Bước vào
cửa hàng, điều đầu tiên anh thốt lên không phải là vì vỉ thuốc trên tay
tôi, mà là vì hai cái đầu gối trầy xước toe toét máu của tôi. Mặt anh
tái dại đi, rồi lập tức bắt tôi ngồi ngay xuống, sau đó mới vội vàng
chạy ra ngoài hiệu thuốc ở gần cửa hàng, mua về một túi đầy những bông
gạc và ô-xi già. Lúc anh giữ chân chặt chân tôi trong tay để bôi ô-xi
già sát khuẩn, mặt tôi tái mét, răng trên cứ cắn chặt vào môi dưới, mắt
nhắm nghiền tuyệt đối không dám nhìn.

-Hu hu! Anh làm nhẹ nhàng thôi! Em sợ lắm! Hay là thôi! Không cần khử trùng đâu anh ơi! Em sợ xót lắm!!!

Tôi vừa nói, vừa nhăn nhó khóc, cố gắng quài chân vùng dậy để thoát ra
khỏi tay anh. Tôi vẫn còn nhớ lần gần đây nhất là hai năm về trước, lúc
tôi bị ngã xe máy mẹ cũng đã nhỏ ô-xi già vào tay tôi như thế này. Cuối
cùng thì thay vì sát khuẩn, nó đã để lại trên tay tôi một vết sẹo thật
dài lại còn sần sùi trông như con đỉa nữa chứ! Nghĩ lại mà vẫn còn hãi.

-Hừm! Biết sợ thì đã không tớn mắt lên rồi! Để yên xem nào!

Anh vừa nói, vừa giữ chặt chân tôi lại, rồi lớn giọng mắng. Tự dưng tôi thấy mình cứ như đứa con nít đi chơi về muộn bị mẹ phạt úp mặt vào
tường ý. Mà tôi thì sợ mẹ vô cùng. Lúc anh nhỏ ô-xi già vào chân, tôi
giãy lên như phải bỏng, mắt nhắm tịt lại, cảm giác hình như còn rơm rớm
nước.

-Hu hu hu! Đau quá! Cha mẹ ơi! Dừng lại đi! Em khỏi rồi mà!!!

-Khỏi cái gì mà khỏi! Đã băng bó đâu mà khỏi!

Anh vừa nói, vừa tét vào chân tôi vài cái, rồi ngước mắt lên lườm.

Chả hiểu sao tôi lại sợ cái lườm của anh đến thế. Đây là lần thứ hai
anh lườm tôi rồi, lần thứ nhất là do tôi suýt làm đổ thức ăn vào người
anh. Người đàn ông này thật “đanh đá” và đáng sợ!

Biết mình
cũng có lỗi, mang tiếng là đến đây để đưa thuốc cho anh uống, nhưng cuối cùng lại là kẻ bị tai nạn rồi để người ốm đau bận rộn phải hì hục băng
bó cho như thế này đây. Tôi mím môi, rưng rưng mắt nhìn anh đang ngồi
khoanh chân cắm cúi quấn băng vào chân tôi mà… lòng đau như cắt!

Đau. Đau theo nghĩa đen.

Đau cả thể xác lẫn tinh thần.

Cái thằng cha này! Tay chân gì mà vụng về thế không biết! Nếu có thể
thì tôi sẽ chụp lại vài hình sản phẩm băng bó của hắn post lên facebook
cho các bạn xem. Trông như hổ lốn. Băng bó kiểu này á? Một điểm về chỗ!

Nhìn thấy tôi hai mắt long lanh, mặt thì đần thối ra trông ngớ ngẩn vô
cùng. Anh khẽ phì cười, rồi phủi tay đứng dậy chống nạnh nói.

-Sao? Cảm động lắm đúng không?



Khổ thân…

Bệnh hoang tưởng này nặng lắm rồi. Nhưng tôi không nỡ xúc phạm tinh
thần của bệnh nhân đang bị ảo giác nên đành phải giả vờ gật đầu công
nhận.

-Vâng! Anh khéo tay thật đấy! Cái gì cũng biết làm nhỉ!

Hì hục thu dọn đống tàn tích do tôi gây ra, xong xuôi, anh lại quay về với công việc thợ mộc của mình. Thấy thế, tôi liền lẽo đẽo chạy theo
như con lật đật.

Tại sao lại nói tôi chạy như con lật đật? Đấy
là tại vì mùa đông cơ thể tôi rất yếu. Tôi không chịu được lạnh, tôi sợ
gió,sợ mưa. Mùa duy nhất mà tôi yêu thích là mùa thu. Mà mùa thu đúng
nghĩa theo kiểu của tôi thích- tức là không mưa, không nắng, chỉ có
những đợt gió nhè nhẹ xen lẫn màu vàng của lá nhẹ bay. Mùa thu tôi thích như thế, râm mát và dễ chịu như thế chính xác mà nói thì chỉ có hai
tuần trong suốt quãng thời gian nóng nực đến phát bực của mùa hè, hay
lạnh lẽo đến tong teo của mùa đông.

Bị đánh động bởi những bước chân nặng tựa ngàn tấn của tôi, rung lên bình bịch dưới nền gỗ, anh
liền đăm chiêu quay lại nhìn rồi nhíu mày phán.

-Trông em chạy như con gấu bắc cực ý!

Đúng rồi! Chính xác! Em là gấu! Em chính là con teddy bé bỏng của anh đây!!!

Tôi vừa nghĩ, vừa cười rộng ngoác cả miệng rồi tưng tưng chạy đến chỗ anh.

-Chạy vừa vừa thôi kẻo sập sàn nhà của anh. Gỗ giả cả đấy!

Anh nói xong thì tôi đã kịp chạy đến nơi rồi. Xì.

Ngước ánh mắt long lanh hình giọt nước lên nhìn anh, cố tỏ ra vẻ như
mình là một cô bé ngoan ham học hỏi, tôi ngồi thụp xuống thắc mắc.

- Anh ơi, anh đang đóng cái gì đấy? *Chớp chớp*

- Anh định đóng cái khung cửa sổ để treo ngoài mặt tiền cho bắt mắt. Em thấy ổn ko