Duck hunt
Để Em Cưa Anh Nhé!

Để Em Cưa Anh Nhé!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327880

Bình chọn: 7.5.00/10/788 lượt.

cả phòng lại
cùng nhau ngồi quây quần xuống nền nhà lạnh ngắt, đứa nào đứa nấy đều
lôi vali ra, chia sẻ đồ ăn vặt. Tôi mang bánh gấu, kẹo dynamite, Quyên
mang ô mai, Hiền mang bánh cá, Nhi góp xúc xích và sữa, Mai Bé thì mang
mực rim, đặc sản Nha Trang. Chúng tôi bày la liệt thức ăn xuống sàn nhà
rồi gọi cái Ánh cái Huyền đang nằm bê xê lết trên giường xuống nhập
cuộc.

Vừa được gọi, Ánh đã vội vàng nhảy xuống, còn cái Huyền thì vẫn nằm lì trên đấy, ngại ngùng từ chối.

- Ôi Ánh đói quá cả nhà ạ! Lúc ăn phở ở kia thề không tiêu hóa được gì luôn. Không hiểu nước phở hay nước lọc nữa.

- Thì có ai tiêu hóa được cái gì đâu!- Nhi cằn nhằn.

- Thôi ăn lót dạ rồi đi ngủ sớm. Chị oải lắm rồi đấy!- Tôi nói.

- Ừm. Định lôi bộ bài ra chơi mà chắc là thôi. Hôm nay đi ngủ sớm vậy,
ngày mai năm rưỡi đã phải dậy rồi. Không thể tin nổi!- Quyên lên tiếng.

- Không thể tin nổi là chúng mình sẽ phải sống ở đây suốt một tháng.
Một ngày em đã không chịu nổi rồi! Aaaaa!!!- Mai bé vừa nói, vừa ngửa
người ra đằng sau, kêu gào bất mãn.

- Thôi chấp nhận đi. Mà
nghe nói hình như buổi tối vẫn phải tập trung thêm một lẫn nữa hay sao
ấy, gọi là điểm danh đột xuất thì phải.

- Chắc hôm nay không
phải xuống đâu, sân trường vẫn còn ướt mà. Với lại gần 10 giờ đến nơi
rồi còn gì!- Nhi cong môi lên phản bác.

Rengggggggggggggggggggggggg renggggggggggggggggggggggggggggggggggggggg!!!

Tiếng chuông báo hiệu giờ tập trung bất ngờ vang lên đột ngột khiến bọn tôi giật bắn cả mình, vội vàng khua tay thu dọn đống thức ăn trên sàn
nhà rồi đồng thanh gầm lên bất mãn.

“Đếch thể nào mà chịu nổi!!!”

……….

Chưa bao giờ tôi thay quần áo với tốc độ nhanh như ánh sáng đến thế!
Hình như chỉ có một phút cho việc mặc áo, cài cúc, kéo khóa quần, thắt
lưng và đi giày. Duy chỉ có mũ là vẫn còn ướt từ chiều nên chưa đội
được. Chuẩn bị xong xuôi, tám đứa vội vàng xách ghế phi như siêu nhân
xuống sân trường cho kịp giờ tập trung.

Tối hôm đó có lẽ là tối đầu tiên mà gần như cả trường đều được thấy mặt mộc của nhau.

Trông ai cũng thảm thê hết cỡ, nhưng mà vẫn vui, vì trước sau gì đằng
nào mà chả phải thấy. Ngoại trừ có mấy bạn “hot girl” đã quen make-up
bằng tốc độ ánh sáng và bất chấp xuống muộn chứ không chịu lộ bộ mặt
thật thì chúng tôi cũng bó tay rồi.

Vì xuống sớm nên hôm nay
tôi tranh được chỗ ngồi hàng đầu. Tất nhiên, tôi cũng chả ham hố gì, vì
ngồi đầu dễ bị soi lắm. Định lý này luôn đúng với học sinh ở bất kỳ lứa
tuổi nào, trường lớp ra sao. Học sinh cá biệt thì luôn thích trốn xuống
cuối lớp. Nhưng mà hôm nay “cuối lớp” còn đang ũng nước và đầy bùn, cho
nên là học sinh cá biệt này tỉnh lắm!

Tối nay có màn văn nghệ
giao lưu chào đón khóa học viên mới, vì chưa được chuẩn bị kĩ nên chương trình cũng khá là xơ xài. Do cận thị nặng nhưng lại lười đeo kính nên
tôi cũng chẳng nhìn thấy gì sất, thế là tôi đành làm liều, bật đèn pin
điện thoại lên và chĩa thẳng về phía sân khấu. Mặc cho lớp trưởng đã
nhắc mấy lần những tôi vẫn quyết không chừa. Và cuối cùng, cái gì đến
thì cũng phải đến. Làm việc khuất tất ắt chịu hậu họa.

Thì ra, ánh đèn pin lấp loáng của tôi đã không dưới ba lần lọt vào tầm quan sát của thầy hiệu phó. Và thế là… trong một phút ngỡ ngàng, thầy huy hoàng
xuất hiện trước mặt tôi, khiến bầu trời cao vời vợi bỗng nhiên sụp đổ…
cùng lời sấm rền vang lên như búa bổ.

- Cô kia đưa điện thoại đây!

Bình tĩnh, tự tin, đưa điện thoại, tháo pin, tháo sim. Phải rồi! Động
tác rất dứt khoát, hành động rất nhanh, rất chuyên nghiệp. Khôn ngoan
của một đứa học sinh là không bao giờ chống đối hay tỏ ra “cương cứng”
khi thầy cô đã bắt đầu nóng mắt.. Tốt nhất là cứ ngoan ngoãn giao nộp,
tỏ vẻ lương thiện thì cún con sẽ sớm được khoan hồng.

Nói thì
nói cho oai thế thôi chứ lòng tôi chẳng đang lo bỏ xừ ra ấy! Đứng trước
ánh mắt long lanh như sương sa hột lựu của tôi đang rung lên cầu khẩn,
thế mà thầy vẫn lạnh lùng đoạt lấy chiếc đoạn thoại không pin, không sim trong tay tôi một cách dứt khoát cùng lời răn đe.

- Tập trung xong vào phòng kỉ luật gặp tôi!

- Dạ vâng ạ!

Tôi tiu nghỉu.

………….

Sau khi toàn bộ hội trường đã giải tán, ai về phòng đấy theo hàng lối
trật tự, tôi mới ngập ngừng bước về phía phòng kỉ luật, rụt rè ngó đầu
vào trong. Thấy thầy còn đang bận trao đổi công việc với mấy bạn trong
ban chấp hành, tôi chỉ ngoan ngoãn đứng nép vào một bên, cúi đầu lễ phép chào thầy và giữ trật tự. Cũng trong lúc chờ thầy giải quyết công việc, tôi đã tự viết ra được một kịch bản vô cùng logic trong đầu.

- Tại sao trong giờ tập trung lại nghịch điện thoại?

Thầy uy nghiêm hướng cái nhìn đanh thép cúi xuống hỏi tôi.

Tôi vội vàng ngước ánh mắt hiền lành long lanh như thỏ non ngơ ngác lên, đổi giọng hối lỗi thật biểu cảm.

- Dạ! Vừa nãy mẹ em gọi điện thoại cho em, bảo em để quên hộp ruốc mới
làm ở nhà. Lúc ý em chưa kịp tắ