Insane
Để Em Cưa Anh Nhé!

Để Em Cưa Anh Nhé!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328031

Bình chọn: 9.00/10/803 lượt.

hế! Chân
tay thì nặng cả cân thịt mà cứ đè lên bụng mình thì ngủ thế quái nào
được. Cố gắng giả vờ nằm im thêm một chút nữa… nhưng cuối cùng, tôi vẫn
quyết định vùng dậy và gào lên phản đối: “Chị không thể thở được! Đừng
đè lên bụng chị nữa!”.

Sau khi nghe tôi càu nhàu, Mai chỉ ngước đôi mắt to tròn trong sáng lên và nhỏ nhẹ nói.

- Nhưng mà em nhớ nhà lắm! Gác lên người chị em thấy ấm áp. Không gác thì em không ngủ được.

Trời ơi! Tôi phát khóc mất! Sao mà nó đáng yêu quá đi này! Đôi mắt long lanh kìa, cả khóe môi búp bê nữa… Sao tôi có thể nỡ lòng nào mà từ
chối cô bé đang nhớ hơi ấm của mẹ cơ chứ! Hu hu!

- Ngủ chung đi bọn mày ơi! Quét sạch sàn nhà rồi rải chăn gối ra nằm ngủ tập thể đi.
Nằm riêng thế này lạnh lẽo lắm! Tao không ngủ nổi.

Sau khi nghe Mai bé phân trần, tôi liền ngồi bật dậy, rồi kéo chăn gối ra hiệu cho
tụi nó. Ai ngờ, chỉ vài giây sau đã có tiếng mấy đứa đồng tình. Thì ra
tất cả tụi nó đều muốn ngủ chung như tôi cả. Cũng phải thôi, mùa đông
mà. Lạnh thấy mồ! Ôm nhau đắp chung chăn ngủ có phải sướng hơn không?

…………………

Đắp chung chăn.

Vấn đề nan giải thứ hai cần được giải quyết. Cả phòng có tám đứa thì có hai đứa nhất định ở lại trên giường ngủ, chỉ còn sáu đứa chúng tôi là
tranh nhau giành giật hai chiếc chăn bé tí mà bình thường chỉ dùng để
đắp đơn, đứa nào nằm ngoài cùng thì cực không bằng chết.

Tất
nhiên, chúng tôi rất công bằng. Tự mình đề ra điều luật uyn búa kéo lá
để phân thắng bại, và tự mình xếp bét. Giờ đây, mặc dù phải nằm ngoài
cùng, ngay sát cạnh cái cửa phòng vệ sinh cũ kĩ, không bao giờ khép chặt lại được, tôi co ro úp chặt mặt mình vào lưng Mai bé, cố gắng ké chút
mép chăn không che nổi nửa mình, cảm giác như bàng quang sắp phát “khóc” vì quá sợ nhưng vẫn phải cố nhịn vì không dám đi vệ sinh trong đêm tối, tôi cũng chẳng dám kêu thán gì. Bởi vì sao? Tại tôi ngu thì chết chứ
bệnh tật gì?

Nhịn được tầm hai mươi phút, tôi bắt đầu lay lay Mai dậy.

- Mai ơi! Chị mót quá!

- Thế thì chị đi đi!

- Nhưng chị sợ lắm! Phòng vệ sinh không có đèn. Chị vào đấy mà có mệnh hệ gì thì mẹ chị chết mất!

- Ý chị là muốn em đi cùng chứ gì?

- Ừ…

- Cố nhịn đến sáng mai đi. Cùng lắm là bị cục sỏi nho nhỏ trong thận thôi. Không sao đâu. Em cũng sợ lắm!

- Đừng mà! Mai ơi! Em đừng ngủ! Làm ơn! Có ai đi vệ sinh với tôi không!!!

Nửa đêm nửa hôm, tôi đột ngột vùng lên ngồi bật dậy, hét toáng lên hòng đánh thức tụi nó. Nếu muốn ngủ sớm thì thế nào cũng sẽ phải có một đứa
chịu hy sinh vì đồng đội. Đã chợp mắt được một giấc ngắn, Nhi liền chau
mày lên càu nhàu nói.

- Này! Lớn thế này mà còn sợ ma à! Bà phải dũng cảm lên chứ!

- Mẹ ơi! Phòng vệ sinh không có đèn, lại còn toàn khắc mấy hình đầu lâu xương sọ. Đi buổi sáng đã sợ phát khiếp rồi nữa là đêm khuya!!! Với lại ở đây thì có đứa nào không sợ ma. Hả?

- Tôi. Tôi chả sợ.

Cái Nhi bĩu môi đầy tự tin phản bác. Đúng lúc đó, Quyên bất ngờ ngồi
dậy từ phía sau, đưa tay ra chỉ về phía gầm giường mà bọn tôi đang quay
đầu lại, khuôn mặt cắt không còn một giọt máu, hoảng hốt nói.

- Ôi trời ơi! Có con gì chui ra từ gầm giường kìa!!!

- Á á á á!!!

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!

Ngay lập tức, cả đám chúng tôi vội vàng vùng dậy, chạy xúm lại về một
góc, tránh xa những cánh gầm giường ra, khuôn mặt tái xanh như tàu lá
chuối. Sau khi đã định thần lại là… bị Quyên lừa, cả bọn liền quay sang
“úp bọt nhổ nước” bọt vào mặt con bé.

- Đồ khốn! Sao mày dám lừa bọn tao hả!

- Mẹ kiếp! Đang ngủ ngon. Con chó Quyên nhé!

- Ai bảo mày nói không sợ ma. Tao chỉ thử tí thôi mà đã vãi tè ra rồi. Ha ha ha!!!

Bị cả bọn mắng mà Quyên vẫn nhăn nhăn nhở nhở, vừa cười vừa nói bằng
giọng vô cùng đắc ý. Cuối cùng sau tất cả, Mai Bé đã quyết định hộ tống
tôi cùng đi vệ sinh với một hiệp ước giao kèo tính lâu về dài là: “Sau
này, bất kể khi nào nó đi vệ sinh tôi cũng phải đi theo. Ít nhất là phải đứng canh ở cửa để nhỡ có chuyện gì xảy ra thì còn liệu đường mà ứng
cứu.”.

Ví dụ như là thế này.

Vào một ngày trong xanh
như bao ngày xanh trong khác, Mai Bé buồn đi nặng, vẫn giữ đúng lời hứa, tôi ngậm ngùi đi theo nó rồi dừng lại ở mép cửa, đứng canh cho nó đi
mặc dù lúc này mới là mười hai giờ trưa.

Mai Bé có một thói
quen quái tính được hình thành từ lúc bé là mỗi khi nó đi vệ sinh thì
nhất định phải có một người đứng ngoài, và bất cứ khi nào nó gọi “Chị
Mai ơi!” thì tôi phải lập tức “Ơi!” lại. Nếu sau năm phút mà tôi không
“Ơi!” lại thì thế nào nó cũng chẳng nói chẳng rằng mà nhảy bổ ra ngoài
luôn.

Bởi thế nên mới tiếp tục có một ví dụ thứ hai như thế này.

Vào một ngày tăm tối như bao ngày tối tăm khác (ít nhất là đối với
tôi), Mai lại buồn đi nặng, vẫn giữ đúng lời hứa, tôi ngậm ngùi đi theo
nó rồi dừng lại ở mép cửa, đứng canh cho nó đi mặc dù lúc này mới là
mười hai giờ trưa.