XtGem Forum catalog
Để Em Cưa Anh Nhé!

Để Em Cưa Anh Nhé!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328022

Bình chọn: 7.5.00/10/802 lượt.

h trong cơn sốc sộc vào đến
tận cổ họng mà tôi chỉ biết cười bò ra nước mắt. Khổ thân mấy đứa chẳng
có tội tình gì cũng bị vạ lây, mặt tái xanh như tàu lá chuối. Nhưng xin
lỗi tụi mày nhé! Cái này gọi là tình đồng chí! Hoạn nạn là phải có
nhau…
……………..
Trong suốt cả một tuần sau đó, càng ngày chúng tôi lại càng phải dậy
sớm, cơm nước thì càng đạm bạc và tần suất dành cho những buổi tập trung bất ngờ gần giờ đi ngủ ngày càng dày đặc khiến chúng tôi không khỏi
điên tiết mà vò đầu bứt tai, ném áo phần phật xuống giường rồi chửi tục. Bản thân tôi cũng không nhớ rõ rằng ngày đó trong lúc bất mãn với lối
sống khắc nghiệt ở đây đã khiến tôi và đám bạn phải văng ra những lời
bức xúc đến mức nào mà để cho cái Ánh- đứa hay chửi bậy nhất phòng phải
buột miệng lên tiếng.
- Thôi thôi! Mọi người không ai được chửi bậy nữa! Từ bây giờ bất kể ai
chỉ cần văng ra một câu thôi cũng sẽ bị phạt tiền! Ok không?
- Ok! Ok! Chơi luôn! Sao phải xoắn!
...
Ok?
Ok cái con khỉ!
Chính tôi cũng chẳng hiểu tại sao lúc đó mình lại hào hứng nhập cuộc đến như thế… để rồi cuối cùng kết quả thống kê dành cho những người phải
đóng nhiều tiền vào quỹ chửi bậy nhất lại là tôi, cái Hiền và cái Ánh-
kẻ đầu têu ra cái trò chơi dẩm dít này.
- Vờ lờ được không?
Hiền đăm chiêu suy nghĩ một hồi rồi mạnh dạn lên tiếng.
- Không! Không được nói bậy dưới bất kì hình thức nào, kể cả nói tắt.
- Đếch được không?
Tôi nhăn nhở nhảy vào hỏi với chút hy vọng mong manh.
- Không! Không là không mà! “Đếch” là tiếng địa phương rồi. Nói như ấy
thì cái Mai bé dùng tiếng Nghệ An để chửi mình cũng biết làm sao được!
- Ừ nhờ…
Khẽ lắc đầu chán nản, nhưng rồi cuối cùng chúng tôi cũng đành phải thông qua quyết định mang tính tích cực của Ánh. Con bé nói không muốn phòng
chúng ta trở thành phòng toàn con gái mà lại ăn nói tục tĩu trong mắt
mọi người. Là con gái thì nên ý tứ, tức tối đến đâu cũng nên cố kiềm chế mà để trong lòng. Vả lại, nói bậy trước mặt mọi người cũng có nghĩa là
không hề tôn trọng nhau. Sống chung một phòng trong suốt một tháng thì
ít nhiều cũng phải tôn trọng nhau chứ!
Ngẫm thấy nó nói cũng phải, tôi gật đầu cái rụp. Ấy thế mà… chỉ mới
khoảng chục phút sau, ngay khi con bé vừa kết thúc một cuộc điện thoại
đầy gay cấn do chàng trai nào đó gọi tới, mặt nó đã hằm hằm như đĩa thịt bằm, đỏ lựng và sưng phồng lên tức tối.
- Đờ mờ cái thằng chó khốn nạn! Đồ súc vật! Mày đối xử với bà như thế
rồi mày cũng không sống yên thân được đâu! Thằng khốn nạn rẻ rách… blah
blah…
Hiền há hốc miệng nhìn, rồi không ngừng nhăn mặt nhắc cái Ánh.
- Ê ê bà ơi! Bắt đầu tính tiền rồi đấy nhé!
- Cả nhà cứ để yên! Ánh đang tức lắm! Để Ánh chửi nốt hôm nay đã!
Mặc kệ Hiền nhắc, Ánh kiên quyết gạt đi rồi chửi tiếp. Thấy thế, tôi
liền lặng lẽ rút điện thoại ra, tay không ngừng bấm nhân cấp số theo mỗi lần Ánh đọc rap chửi bậy, miệng mỉm cười nham hiểm.
- Phải rồi! Tức là phải chửi. Hiền cứ để yên cho cái Ánh chửi. Em buồn
cười nhờ!
Vừa nói, tôi vừa đánh mắt về phía cái Hiền, ra hiệu đầy ẩn ý. Một lát
sau, cuối cùng thì Hiền cũng đã hiểu ra ý của tôi. Vậy là nó liền hùa
vào xui cái Ánh chửi tiếp.
- Đúng rồi! Loại đàn ông đó là phải chửi! Chửi mạnh vào Ánh! Chửi chết
cha nó đi!
- Một nghìn Hiền ơi!!!
- Ớ…
……….
Vậy là từ đó, cuộc sống quân đội của chúng tôi ngày càng trở nên khắc
nghiệt hơn, bất cứ khi nào có một thành viên vô tình buột mồm nói bậy là cả nhà lại hớn hở nhảy vào hội đồng úp sọt với vẻ mặt vô cùng phấn
khởi. Bởi vậy mà càng ngày, chúng tôi càng ít nói bậy hơn, những chiêu
trò lách luật cũng ngày càng tinh tế.
Ví dụ như là trường hợp của Hiền. Tôi vẫn còn nhớ đó là một tối đẹp
trời, và cũng là ngày cuối cùng trong tuần đầu tiên mà chúng tôi phải ở
lại căn phòng này trước khi trở về Hà Nội để thăm gia đình, Hiền đã vô
tình buột mồm nói bậy khi có một con muỗi bất ngờ đậu lên bả vai của
nó.
- Mẹ con muỗi này!!!
Vừa nói, Hiền vừa nhanh tay vỗ cái đét lên bả vai của mình, con muỗi xấu số chết ngay tức khắc nhưng số phận của Hiền thì cũng chẳng khả dĩ hơn
là bao. Các cụ đã có câu “Uốn lưỡi bảy lần trước khi nói!” và “Chết vì
cái mồm” thật chả sai chút nào.
- Một nghìn!!!
- Ơ… Ý em là mẹ con con muỗi…
- Không trình bày nhiều. Một nghìn!
Tôi lắc đầu nguầy nguậy, rồi lại lạnh lùng rút chiếc điện thoại của mình ra để tích thêm điểm nộp phạt cho con bé. Thú thật là trong khoảng thời gian ấy, tôi cứ có cảm giác ha-oai như cảnh sát giao thông ghi giấy
biên nhận cho người dân gửi tiền nộp phạt vậy. Và cũng như bao nạn nhân
khác, Hiền bắt đầu giở trò van xin khóc lóc.
- Không… mọi người làm sao thế! Ý em là có một cặp mẹ con con muỗi nó
đang đậu trên móc quần áo kia kìa! Đấy! Mọi người nhìn mà xem! Không
thấy lạ à!
Vừa nói, Hiền vừa lúng túng chỉ tay lên phía chiếc móc quần áo thép được treo lủng lẳng trên dây phơi mắc ở thành giường tầng thứ hai. Cố gắng
nhìn theo hướng tay mà Hiền chỉ với vẻ thương hại chưa từng có, chẳng
thấy gì, tôi liền lạnh lùng quay lại rồi dứt khoát tích thêm một điểm
vào bảng thống kê của con bé.
- Muỗi bay rồi. Một nghìn!!!
- Không! Không chịu đâu! Tuần này em đứng