
ng cô xao động. Và đây
cũng là lần đầu tiên tim cô gõ nhịp yêu đương.
Ánh nắng buổi sáng trải nhẹ trên vườn hồng còn long lanh những hạt sương đọng lại của đêm qua. Hải ung dung đi vào phòng khách gặp bà Khoa.
− Thưa bà chủ ngày hôm qua vì Bách Điệp về khuya, khi tôi đi ngang qua
nhà cô ấy thì quen được một cô tên Hồng Loan bạn thân của Bách Điệp đang bị một gã đàn ông sàm sỡ.
Vẻ hiểu chuyện, bà Khoa hỏi:
− Vậy cậu đã làm người hùng, có đúng không?
Hải gật đầu:
− Vâng, tôi đã cứu Hồng Loan và quen cô ấy. Vì hoàn cảnh bắt buộc, tôi
không cho Hồng Loan biết sự thật mình đang theo dõi Bách Điệp, nên tôi
đã tự giới thiệu tôi là cháu của bà chủ, xin bà chủ tha thứ.
Bà Khoa tỏ vẻ thông cảm:
− Chuyện cậu tự ý giới thiệu như vậy cũng đúng thôi, vì như vậy mới
tiện, cậu cũng đáng tuổi cháu của tôi mà đúng không? Thôi thì từ hôm nay cậu cứ gọi tôi bằng dì đi. Còn phần tôi sẽ thông báo với mọi người, tôi nhận cậu làm cháu nuôi.
Hải với gương mặt xúc động:
− Vâng. Cám ơn dì Khoa.
Với gương mặt suy nghĩ, bà Khoa nói tiếp:
− Và kể từ hôm nay, nếu Hồng Loan có rủ cháu đi đâu thì cháu đừng từ
chối nhé và hãy cố gắng lấy lòng nó để tìm hiểu thật kỹ về Bách Điệp. Dì muốn mọi việc phải được rõ ràng càng sớm càng tốt, chứ để như vậy dì
thấy thiệt thòi cho Quế Lâm quá.
Như chia sẻ nỗi buồn với dì Khoa, Hải hỏi thăm:
− Hiện tại Quế Lâm đang ở đâu vậy dì?
Đôi mắt bà Khoa thoáng xa xăm:
− Quế Lâm đang ở nhà cũ, chỉ có một mình buồn lắm. Dì bảo nó lại đây ở
nhưng nó từ chối, nói rằng muốn ở riêng một thời gian để suy nghĩ, bởi
vậy dì không thể ép được.
Hải cũng góp ý:
− Dì cũng nên thông cảm cho cô ấy. Thời gian sẽ làm cho cô ấy hiểu rõ tất cả dì ạ.
Bà Khoa gật đầu:
− Ừ, dì cũng nghĩ vậy. Nên dì rất nóng lòng về việc nhờ cháu theo dõi Bách Điệp.
Thấy nét mặt trông mong của bà Khoa, Hải an ủi:
− Dì hãy an tâm, cháu sẽ cố gắng hết sức để dì khỏi chờ mong.
Bà Khoa nói với vẻ tâm đắc:
− Dì rất tin tưởng ở nơi cháu và dì đặt mọi hy vọng ở nơi cháu, cháu hiểu chứ?
Hải biết mình là người quan trọng như thế nào đối với dì Khoa, nên anh lễ phép nói:
− Vâng, cháu hiểu! Cháu sẽ không phụ lòng tin của dì đâu.
Bà Khoa với niềm tin dâng cao:
− Vậy là tốt lắm rồi!
à Kho �� @�0 nét mặt bỉnh thản, bà hỏi:
− Vậy là con vẫn còn yêu Bách Điệp đúng không? Còn Quế Lâm, con chỉ nghĩ là một cô gái tốt mà con đang cần.
Hoài Bảo gật đầu.
Bà Khoa gằn giọng:
− Mẹ mong rằng con nghĩ cho chín chắn hơn, để không hối hận như bây giờ.
Trong lòng bà Khoa vẫn không tin tưởng về Bách Điệp cho lắm, dù rằng bà
chưa gặp mặt Bách Điệp lần nào. Nhưng bà cảm thấy cô gái này không đơn
giản như Hoài Bảo đã nghĩ. Bằng mọi cách, bà sẽ tìm hiểu cho ra nguyên
nhân. Như không để cho Hoài bảo biết ý nghĩ của mình, bà ngọt ngào:
− Con và Bách Điệp đã quan hệ đến mức nào rồi? Có khắng khít lắm không?
− Con và Bách Điệp vẫn chưa vượt qua ranh giới của tình yêu.
Bà Khoa gật gù:
− Vậy thì tốt! Thực tế, chuyện con và Quế Lâm chưa giải quyết xong, nên chuyện con và Bách Điệp từ từ hẵng tính nhé con.
Hoài Bảo gật đầu:
− Vâng, con hiểu! Nhưng con muốn mẹ gặp mặt Bách Điệp một lần, có được không mẹ?
Nghe Hoài Bảo nói vậy, bà Khoa nghĩ: Nếu trực tiếp gặp Bách Điệp, bà sẽ
có điều kiện để tìm hiểu thêm về cô gái mà bà không mấy tin tưởng này.
Nghĩ vậy, bà dễ dãi:
− Nếu con muốn thế thì hôm nào có dịp dẫn Bách Điệp về cho mẹ biết mặt.
Nhưng con vẫn giữ kín mọi chuyện, đến bao giờ con và Quế Lâm đã ly dị
xong.
Nghe mẹ nói vậy, Hoài Bảo hỏi luôn:
− Còn chuyện con và Quế Lâm có nên đưa đơn ra tòa không hả mẹ?
Bà Khoa suy nghĩ rồi nói:
− Hãy chờ mẹ một tháng nữa rồi tùy con quyết định.
Hoài Bảo dò hỏi:
− Mẹ sẽ gặp Quế Lâm?
Bà Khoa gật đầu:
− Mẹ muốn dò xét Quế Lâm một thời gian để tìm hiểu rõ tâm ý của cô ấy.
Lúc đó mẹ cũng chẳng ép buộc gì, mẹ sẽ tôn trọng sự lựa chọn của con và
Quế Lâm khi các con đã lớn và sẽ không trách mẹ nữa.
Tuy nói vậy để lấy lòng tin ở Hoài Bảo, nhưng bà Khoa cảm nhận Quế Lâm
thật là đáng thương. Bà luôn có cảm nghĩ chỉ một mình Quế Lâm là cô dâu
thảo của bà mà thôi.
Có tiếng xe dừng trước cổng, Quế Lâm cũng chẳng cần để ý, bởi vì cô
chẳng muốn ai đến quấy rầy cô. Ngoài giờ làm việc, cô chỉ thích được ở
một mình mà thôi.
Giọng của Chí Văn gọi thật to:
− Có Quế Lâm ở nhà không?
Quế Lâm chẳng buồn trả lời, bởi vì cô muốn được yên.
Chí Văn lại gọi tiếp:
− Quế Lâm, hãy mở cửa cho anh, không thì anh sẽ đứng ở đây mãi.
Quế Lâm rời khỏi bậc thềm, cô đi ra khoảnh sân rộng rồi mở cánh cổng sắt. Vẫn gương mặt không vui không buồn, cô hỏi Chí Văn:
− Sao anh biết nhà