
ực nàng…
Đúng vào khoảnh khắc đầu
ngón tay chạm tới lớp da thịt trên bờ ngực ấy, gương mặt thanh thản say
giấc của nàng đột nhiên hiện lên trong đầu tôi. Tôi bất giác nhìn lên,
khuôn mặt ấy vẫn an nhiên, bình thản như vậy. Tôi chợt nghĩ: nàng hẳn
rất tin tưởng mình!
Nghĩ vậy, tay tôi khựng lại. Rồi chậm chạp
rụt về. Tôi không thể tiếp tục được nữa. Tôi nhủ thầm trong lòng. Nếu cứ đà này, tôi sẽ tiến dần từng bước, cho đến khi ăn tươi nuốt sống nàng
mất thôi. Tới lúc đó, rất có thể cả hai chúng tôi đều sẽ bị hủy hoại.
Đúng thế, tôi rất muốn cùng nàng nảy sinh chút gì đó, nhưng tuyệt đối
không phải theo cách này!
Rụt tay lại rồi, tôi thở hắt ra một
hơi, cố dẹp yên tạp niệm trong lòng. Tôi nhẹ nhàng cài lại cúc áo cho
nàng, nhưng đầu óc vẫn không ngừng nảy sinh những ý tưởng đen tối. Mớ ý
nghĩ bậy bạ đó thật biết hại người! Vừa rồi suýt chút nữa hủy hoại một
thanh niên ưu tú!
Cuối cùng không còn cách nào khác, tôi đành lay vai nàng, gọi nhỏ: “Này! Này! Có điện rồi!”
Lúc này nàng mới mơ màng tỉnh dậy. Nàng mở bừng mắt, rồi lập tức nắm chặt
lại vì không quen ánh sáng, một lúc sau, mới lại mở mắt ra. Nhìn quanh
bốn phía, thoạt tiên nàng thốt lên vui vẻ: “Có điện rồi!” Ngay sau đó là một tiếng kêu thất thanh, nàng hoảng loạn đứng bật dậy. Tôi cũng đứng
lên theo.
Nàng thấy tôi đứng dậy liền lùi lại sau mấy bước, nhìn
tôi bằng ánh mắt nghi ngờ, như thể đang hỏi: Vừa rồi anh không làm gì
tôi đấy chứ?
Tôi thầm trả lời: Xin lỗi, khi nãy suýt chút nữa chị đã bị tôi lột sạch rồi…
6.
Chúng tôi nhìn nhau, im lặng hồi lâu.
Bầu không khí dường như chợt trở nên ám muội.
Một lúc lâu sau, nàng mới nói: “Có điện rồi.”
Tôi đáp “Ừ.”
“Vừa mới có phải không?” nàng hỏi.
Tôi lại đáp “Ừ.”
Tiếp đó lại là một khoảng im lặng. Ánh nhìn của nàng khiến tôi chột dạ: Lẽ
nào nàng đã phát giác ra chuyện vừa nãy tôi làm? Nghĩ đến đây, tim tôi
đập thình thịch, mặt có nóng bừng lên, nào còn dám nhìn thẳng vào nàng
nữa. Tôi đành nhìn qua chỗ khác, cụ thể là trần thang máy.
Không
nhìn đã tốt, vừa nhìn tôi đã hồn xiêu phách lạc. Chỗ đó! Chỗ đó! Sặc,
chỗ đó! Mẹ kiếp, chỗ đó có máy quay! Trời ơi! Mọi chuyện vừa nãy tôi
làm, không phải đều đã bị ghi lại rồi đấy chứ?
Xong rồi, xong
rồi. Tôi thầm gào lên: Lần này chết chắc rồi! Đầu óc nhất thời trống
rỗng, trong lúc tôi đang ngơ ngẩn, nàng hình như có nói gì đấy, sau đó
mở cửa thang máy, bước ra ngoài.
Tôi cũng đờ đẫn ra theo. Bên
ngoài không một bóng người, tiếng gót giày nện xuống nền đất, vang lên
nghe trống rỗng. Tôi nên làm thế nào? Tôi nên làm sao đây? Tôi không
ngừng suy diễn trong đầu: Chuyện này liệu có bị vạch trần không? Những
hành động thú tính của tôi khi đó rốt cuộc có bị ghi lại không?
Chuyện này sẽ có kết cục thế nào đây?
Phân tích sơ lược trong tâm trạng hỗn loạn, có thể sẽ có ba khả năng xảy ra:
Khả năng thứ nhất, đoạn phim đó tuy đã bị ghi lại nhưng không ai chú ý.
Cuối cùng chẳng ai biết đấy là đâu, cuộn băng cũng bị xóa đi dùng lại.
Đây là kết cục tốt đẹp nhất.
Khả năng thứ hai, đoạn phim đó bị
ghi lại, đồng thời bị người trong phòng giám sát phát hiện. Nhận ra
người trong đoạn băng có hành động biến thái, bèn đem tải lên mạng, rồi
phát tán rộng rãi. Tới lúc đó, rất có khả năng là tôi và nàng sẽ cùng
trở thành tiêu điểm mới trong cộng đồng mạng, đến lúc đó có lẽ còn vượt
mặt đàn chị Phù Dung, Vương Đình Đình, trở thành nhân vật được ái mộ
nhất trên mạng năm 2006… Đây là kết cục biến thái nhất.
Khả năng
thứ ba, đoạn phim đó bị ghi lại, đồng thời cũng bị người trong phòng
giám sát phát hiện, và bị vạch trần. Hình ảnh của nàng sẽ bị tổn hại
nghiêm trọng, tôi lại càng thảm hơn. Bị sa thải là chắc chắn rồi, rất có khả năng còn bị giao nộp cho công an xử lý về tội quấy rối tình dục
nữa. Đây là kết cục thê thảm nhất. Cứ nghĩ đến kết cục này tôi lại run
lẩy bẩy, tới đồn công an rồi thể nào cũng bị đánh tơi bời. Tôi, tôi chỉ
sờ nàng một chút mà thôi! Hơn nữa còn cách một tấm áo nữa!! Tôi không
ngờ hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức này…
Trong lòng vô cùng bất
an, tôi bước theo nàng ra đến cửa lớn, tới đây mới phát hiện ra cửa đã
bị khóa. Đành phải vòng lại, đi tìm bảo vệ mở cửa.Từ khi ra khỏi thang
máy, tôi thấy nàng có vẻ gì đó lạnh nhạt, là lạ, như thể người vừa hoảng loạn trong thang máy và nàng là hai người khác nhau.
Tới phòng
trực ban, gõ cửa mỏi tay mới thấy một nhân viên bảo vệ mắt nhắm mắt mở
ra mở cửa. Thấy hai chúng tôi, anh ta trợn tròn mắt như trông thấy ma.
Mãi lâu sau mới thốt lên câu: “Sao hai người vẫn còn ở công ty thế này?”
Sặc! Tôi rủa thầm trong bụng rồi nói: “Ban nãy chúng tôi bị kẹt trong thang máy.”
“Trong thang máy có người à?” tay bảo vệ kinh ngạc hỏi. Sặc! Tôi thiếu điều
muốn đạp cho hắn ta một phát. Tay bảo vệ thấy sắc mặt tôi sa sầm, vội
vàng nói: “Tôi vừa mới nhận ca, lúc giao ban, không ai nói với tôi là
trong thang máy có người