Điệu Slow Trong Thang Máy

Điệu Slow Trong Thang Máy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324661

Bình chọn: 9.00/10/466 lượt.

ực, đây mới gọi là tan chảy.

Đúng lúc tôi đang thần hồn điên đảo, thì đột nhiên, không biết từ đâu truyền tới một âm thanh trầm đục. Ngay sau đó, chỉ chừng vài giây, lại một âm thanh
trầm đục khác. Rồi, vài giây sau nữa, vẫn là âm thanh đó. Như thể có thứ gì đó đang di chuyển.

“Ma!” Nàng cũng nghe thấy tiếng động ấy, miệng run run nói: “Là ma…”

Nói thực, giờ tôi cũng thấy hơi rờn rợn. Chỉ trách cái miệng quạ của tôi,
vừa rồi nói gì không nói lại đi nhắc chuyện ma. Lẽ nào là ma nghe thấy
tôi nhắc đến nó, nên mới mò qua đây?

Không nghĩ thì thôi, càng
nghĩ lại càng thấy sợ. Hãi nhất là âm thanh trầm đục nó vang lên đều đặn rất có tiết tấu, mỗi lần vang lên đều như giáng một đòn xuống tim tôi.

Nàng sợ đến mụ mị, hai tay bấu chặt lấy cánh tay tôi. Sự bất an của nàng, qua đôi bàn tay truyền mãnh liệt sang phía tôi.

Còn không mau lôi điện thoại ra. Tôi nói: “Lấy điện thoại ra đi, ma sợ ánh
sáng.” Nói thực tôi cũng không biết có phải ma sợ ánh sáng hay không,
nhưng lúc này chỉ có thể nghĩ vậy thôi. Nào ngờ nàng đáp: “Điện thoại
tôi hết pin từ chiều rồi.”

“Vậy cũng không phải cuống!” Tôi động
viên nàng, thực ra cũng là tự nhủ với mình: “Chắc là thứ gì đó phát ra
tiếng thôi, trên đời này vốn không có ma mà. Với cả, ma cũng không biết
đi thang máy đâu!”

Thời gian trôi qua trong sợ hãi cực độ, một
giây, một phút, năm phút, mười phút. Âm thanh ấy vẫn lặp đi lặp lại,
nhưng chẳng thấy có con ma nào xồ ra.

Chúng tôi dần bình tĩnh
lại, nhưng, nàng vẫn bám lấy cánh tay tôi. Bình thường, khi căng thẳng
người ta thường vô sức dùng sức rất mạnh. Nàng cũng vậy, túm chặt lấy
tôi, như sợ tôi sẽ bỏ mặc nàng ở đây mà chạy mất (Mẹ kiếp, giờ lên chẳng được xuống không xong thế này, tôi còn chạy đi đâu được cơ chứ?).

Mọi người có thể hình dung thế này, hai tay nàng đang bám chặt lấy cánh tay tôi (đây là điều kiện một), hai là chúng tôi đang dựa sát vào nhau (đây là điều kiện hai), chỗ đó của nàng nhô lên rất cao (đây là điều kiện
ba), vì ba điều kiện trên cùng xảy ra một lúc, nên chúng ta có thể đưa
ra kết luận, đó là: cánh tay tôi đang ép mạnh xuống ngực nàng.

Cứ thế này thì tôi chẳng còn sợ gì nữa! Có cho mười tám con ma ra đây, tôi cũng tin mình sẽ dẹp bay hết.

Nàng hoàn toàn không biết lúc này tôi đang tận hưởng một khoái cảm chưa từng có. Hẳn nàng vẫn đang rất sợ hãi, nhịp thở khá dồn dập.

Lúc này tôi đã sớm vứt chuyện ma quỷ sang một bên, tự tin muôn phần.

Hai chúng tôi giữ nguyên tư thế đó khoảng năm sáu phút, tôi những muốn cử
động cánh tay, ép mạnh một chút, hòng đạt tới khoái cảm cao nhất, nhưng
rốt cuộc vẫn không dám manh động. Cánh tay cứ giữ nguyên tư thế trong
thời gian dài, có hơi tê dần.

Một hồi sau nàng mới dần nới lỏng,
cuối cùng nàng dứt khoát buông hẳn tay ra. Tôi thấy khoái cảm của mình
như bị tước đoạt dần từng chút từng chút một, song đành chịu vậy. Sau
vài phút nàng đột nhiên “này” một tiếng, như đang gọi tôi. Giọng nói
mang chút xấu hổ.

Lòng tôi xao động, nhủ thầm: Lẽ nào… lẽ nào nàng muốn…

Đang nghĩ vậy thì thấy nàng ngập ngừng: “Tôi… tôi…”

Không phải đúng như tôi nghĩ chứ? Chị mau nói đi, mau nói đi, nói muốn cùng tôi làm chuyện đó…

“Chuyện đó…” Quả nhiên nàng đã nói ra từ “chuyện đó”, tim tôi đập loạn xạ,
trong đầu hiện ra cảnh phim cấm, nào ngờ nàng ậm ừ một hồi, cuối cùng
lại buông một câu, giọng ngượng ngịu: “Tôi… tôi muốn đi vệ sinh…”

4.

Có thế nào
tôi cũng không ngờ nàng lại thốt ra câu đó. Tuy nhiên, nghe nàng nói
vậy, tôi cũng thấy hơi có nhu cầu… Haiz! Đáng tiếc là trong thang máy
làm gì có mấy thiết bị vệ sinh.

Nhịn đi một lúc! Tôi lạnh nhạt nói: “Sắp có điện rồi.”

Nàng “ừm” một tiếng rồi im lặng. Nhưng chỉ được vài phút, nàng đã lại: “Tôi không nhịn được nữa…”

Mẹ kiếp, giờ tôi thật có chút hoài nghi không biết có phải chị gái này
đang dụ dỗ mình không nữa! Tôi nên nói gì đây? Tùy chị đấy, rồi sau đó,
he he, sau đó là thời khắc quan trọng… he he…

Ngẫm nghĩ lại thấy không ổn, tôi đâu phải hạng hạ lưu ấy.

Vậy phải làm thế nào? Tôi bực bội nói: “Chẳng lẽ chị định đi ở đây chắc?”

Im lặng hồi lâu, cuối cùng nàng nói: “Nhưng… nhưng thật sự tôi nhịn khổ sở lắm rồi…”

Xem ra đây thuần là vấn đề sinh lý, tôi cũng không nỡ nặng lời với nàng!

Hừm hừm, giờ hai ta cô nam quả nữ ở đây, chị cứ nhắc đến chuyện này là có ý gì? Hơn nữa chỗ này rõ ràng là không có thiết bị vệ sinh. Thôi bỏ đi,
không nghĩ mấy chuyện vô dụng này nữa. Cứ cho là nàng có làm vậy ngay
bên cạnh tôi, tôi cũng chẳng thể nhìn thấy gì. Nhưng, trong thang máy
kín mít thế này, nếu nàng thực sự làm thế, hẳn sẽ rất ô nhiễm. Nếu vậy,
hình tượng hoàn mỹ của nàng ở trong lòng tôi chẳng phải tan tành hay
sao? Không được!

Tôi phải ngăn nàng lại!

Đột nhiên trong
đầu tôi lóe lên một ý nghĩ, nhớ lại chuyện lúc còn bé. Hồi nhỏ mỗi khi
mắc tè, nếu như đột nhiện bị dọa cho giật mình, thư


Polaroid