
ủa nàng bao trọn lấy tôi, chỉ ngửi thôi đã thấy vô cùng
thoải mái, cảm giác thật kích thích!
Nhưng tôi lại chẳng dám làm gì nàng!
(Sặc! Đúng là háo sắc mà gan nhỏ!)
Haiz! Thôi bỏ đi, đời người mâu thuẫn như vậy đấy!
5.
Thời gian chậm chạp trôi đi, đêm càng về khuya. Tôi kề sát bên người đẹp,
trong đầu đã sớm thất lễ với nàng vô số lần. Cuối cùng khi chân tay tôi
tê cứng, người mỏi rã rời, mơ mơ màng màng muốn thiếp đi; đột nhiên,
bừng một cái, có điện rồi.
Thang máy bắt đầu kêu lên kin kít,
khiến tôi ngạc nhiên đến đờ người. Hai mắt chói lóa vì ánh đèn, mãi một
lúc sau mới quen được với ánh sáng. Cúi xuống nhìn người đẹp bên cạnh,
trời, giờ mà vẫn còn ngủ. Hẳn là lúc này nàng chẳng còn biết gì nữa.
Thang máy khởi động một lúc, bắt đầu tự động đi xuống, rất nhanh đã xuống đến tầng 1. Sau đó, cửa thang máy chậm chạp mở ra.
Bên ngoài như một thế giới chết chóc, ánh đèn vẫn sáng, nhưng vắng tanh
không một bóng người. Xem ra quả đúng lúc nãy bị cắt điện, nếu không
bình thường vào giờ này đèn đóm đã tắt hết từ lâu. Chính vì mất điện nên chẳng ai buồn kéo cầu dao.
Tôi định đứng lên, nhưng người đẹp
bên cạnh vẫn đang ngủ. Thành ra tôi cũng không dám động đậy gì. Một lúc
sau, cửa thang máy chậm chạp đóng vào.
Chúng tôi lại cách biệt
với thế giới bên ngoài. Nàng vẫn chưa bị đánh thức, tiếng thở vẫn nhẹ
nhàng vang lên êm ái. Tôi cúi xuống nhìn… ngực nàng, đôi gò bồng đảo
vươn lên kiêu ngạo. Tôi không kìm nổi ý nghĩ, chỗ đó liệu có êm ái như
hơi thở của nàng không nhỉ?
Do phải đợi trong bóng tối quá lâu,
ánh đèn trong thang máy lúc này tuy không quá sáng nhưng đối với tôi
cũng tương đương ánh mặt trời. Ngắm người đẹp dưới ánh đèn, cảm xúc quả
là khác biệt.
Hàng lông mi dài, bờ môi hơi cong, làn da trắng hồng, thần thái an nhiên như đứa trẻ đang say giấc nồng.
Lòng tôi dấy lên một cảm giác kỳ lạ: Người phụ nữ này quả khiến người ta có
chút mơ hồ. Sao nàng có thể an tâm say giấc bên một người lạ thế này?
Lẽ nào… lẽ nào… điều này chứng tỏ nàng khá yên tâm về tôi? Nghĩ kỹ lại,
quả đúng là có khả năng này. Bởi từ lúc chúng tôi bị kẹt cho tới giờ,
biểu hiện của tôi cũng tương đối đứng đắn (dù trong tâm tưởng, tôi đã
làm bậy hàng trăm lần rồi), hơn nữa lúc nàng… mắc tè cũng là tôi nhanh
trí tỏ ra chính nghĩa ngăn nàng lại. Vì vậy, nhiều khả năng nàng nghĩ
rằng con người tôi tương đối đáng tin cậy…
Lòng nghĩ vẩn vơ, mắt
tôi vẫn nhìn chăm chăm vào ngực nàng. Xem ra đòn tấn công vào thị giác
vẫn cứ là mạnh nhất. Vì đang ngồi, nên chỗ đó của nàng trông càng lớn…
lúc này nàng đang say ngủ, ngay đến tiếng thang máy vận hành khi có điện cũng không đánh thức được nàng, tôi nghĩ nhân cơ hội này sờ chỗ đó một
chút, chắc nàng cũng không biết đâu…
Tôi đấu tranh nội tâm kịch liệt. Tôi biết làm thế là không đúng! Tôi tự rủa mình.
Nhưng, đôi gò bồng đảo ấy cứ vươn lên trước mặt tôi như vậy, quả thực… Thế là, tôi dè dặt đưa tay ra…
Ba mươi centimet, hai mươi centimet, mười centimet, năm centimet, một
centimet, một milimet, một micromet… khoảng cách càng rút ngắn, tim tôi
càng muốn vọt lên họng. Tôi hưng phấn, căng thẳng, sợ hãi, và cả nhục
nhã. Tôi nghĩ: lúc này đây, dưới ánh đèn trong thang máy, hình ảnh tôi
chắc chắn hệt như loài cầm thú.
Khi tay chạm đến đích, như thể có một dòng diện tức thì chạy dọc toàn thân! Xúc giác ở tay là thứ không
bộ phận nào trên cơ thể có thể so sánh được. Cảm giác đàn hồi, mềm mại
ấy của nàng, tôi, tôi như muốn nghẹt thở! Tôi thậm chí còn nghĩ rằng dù
có chết ngay lúc này, cũng chẳng nuối tiếc gì nữa. Tôi như bay lượn trên không trung, phấp phới bồng bềnh, không sao diễn tả nổi.
Nhưng chỉ mấy giây sau, tay tôi đã rụt ngay về.
Một là tôi sợ nàng tỉnh giấc, hai là, cảm giác ấy khiến tôi nghẹt thở.
Nhưng bàn tay vừa rời ngực nàng, tôi liền cảm thấy thẫn thờ lạ thường.
Trong lòng bắt đầu rộn rạo ý nghĩ tiến thêm bước nữa…
Nàng vẫn ngủ say, dường như chẳng hề biết gì.
Dưới ánh đèn, có cảm giác mặt nàng ít nhiều ửng đỏ, càng thêm mê hoặc lòng người.
Thấy nàng không phản ứng, tự nhiên gan tôi cũng lớn hơn vài phần, không khỏi thầm nghĩ: Nếu như mình cởi áo sơ mi của nàng…
Con người tôi thật kỳ lạ, hành động lần này của tôi còn vô liêm sỉ hơn lần
trước, nhưng tôi lại không quá do dự. Có lẽ chính bước đầu tiên mới là
khó vượt qua nhất. Cởi chiếc cúc đầu tiên, tay tôi run rẩy. Cởi chiếc
cúc thứ hai, tim tôi đập thình thình. Cởi chiếc cúc thứ ba, mắt tôi bắt
đầu nháy liên tục. Cảnh tượng hương sấc mơn mởn trước mắt đủ để con
ngươi tôi vọt ra khỏi tròng.
Trắng nõn lạ thường, đầy đặn lạ
thường, chỉ che kín có một nửa, và phần lộ ra đã đủ khiến người ta khô
khốc miệng lưỡi. Tôi thấy như mình đang được nhìn thấy lớp tuyết trắng
ngần trên đỉnh núi Everest. Thời gian như ngưng đọng, vạn vật trên thế
gian dường như đã dừng lại ở khoảnh khắc này. Chỉ có bàn tay tôi vẫn
đang vượt gian nan vươn tới ng