XtGem Forum catalog
Định Mệnh Trái Ngang

Định Mệnh Trái Ngang

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326180

Bình chọn: 9.00/10/618 lượt.

bị xược chân.

Cả thân người Băng lao về phía trước, trong lúc ngàn cần treo sợi tóc, Băng thất thanh gọi tên ông ta.

_Hoàng Trọng Quân.

Băng không biết tại sao lúc mình gặp nguy hiểm người đầu tiên mình nghĩ đến
lại là ông ta, Băng chỉ biết người mà mình hy vọng có thể cứu và cho
mình hy vọng là ông ta.

Nghe tiếng kêu của Băng, ông ta sợ hãi vội ôm lấy eo của Băng từ phía sau.

Do quá hốt hoảng Băng đã nhắm tịt mắt lại, cơ thể không ngừng run rẩy.

Khi cảm nhận được hơi thở, nhịp đập trong trái tim, vòng tay của ông ta,
biết mình đã được ông ta đỡ cho khỏi ngã, Băng mới dám mở mắt ra nhìn.

Quay lại nhìn ông ta, mặc dù mặt vẫn còn lấm tấm mồ hôi vì sợ, nhưng nụ cười trên môi Băng đã xán lạn như ánh dương.

_Cảm ơn ông.

Băng chân thành nói câu cám ơn ông ta.

Ông ta tức điên lên.

_Cô không thể đi đứng được bình thường hay sao ? Cô có biết là suýt chút nữa cô đã bị ngã bầm dập rồi không ?

Lần đầu tiên ông ta mới nổi nóng, mới mắng chửu và quan tâm đến người khác, còn đâu, ông ta lúc nào cũng lạnh lùng như một lãnh nhân.

Băng chu miệng.

_Tôi có bị làm sao đâu mà ông mắng tôi ?

_Cô còn nói nữa, nếu tôi không đỡ được cô, cô nghĩ bây giờ cô còn hơi sức để mà cãi lý với tôi hả ?

Băng vòng qua cổ ông ta, miệng cười tươi.

_Thôi mà đại ca, tiểu đệ biết lỗi rồi. Đại ca có thể buông tay cho tiểu đệ đi thay quần áo được không ?

_Cô… !

Từ cô vừa phát ra khỏi miệng, ông ta im bặt.

Lắc đầu thở dài, ông ta đã bó tay chịu thua tính cách có một không hai của cô vợ trẻ con này rồi.

Ông ta không biết mình lấy vợ hay là nhận con nuôi nữa ?

_Còn không mau buông tay đi.

Băng bắt đầu nổi cáu.

_Từ nay tôi không muốn cô chạy nhảy lung tung nữa.

Ông ta lạnh lùng tuyên bố.

_Tại sao ?

Băng nghiến răng chất vấn ông ta.

_Cô bao nhiêu tuổi rồi.

_20.

_Thế mà tôi tưởng cô chỉ mới có 15 tuổi ?

Ông ta nhếch mép nhìn Băng, giọng cực kì tức tối và bực mình.

_Ông dám khi dễ tôi ?

Băng hung hăng ôm siết lấy cổ của ông ta, Băng muốn bóp cổ cho ông ta chết luôn.

_Nếu cô không muốn tôi khi dễ cô, thì từ nay cô nên đi đứng, nói năng và cư xử cho giống với một người trưởng thành đi.

_Ông cụ non.

Băng lập tức chửu ông ta là ông cụ non mà không úy kị hay sợ sệt gì cả.

_Cô dám ?

Ông ta trừng mắt nhìn Băng, răng ông ta sít lại.

Nhìn ông ta lúc này rất giống một hung thần đang dọa nạt một đứa trẻ con.

_Tại sao lại không ? Ông dám chê tôi, tôi phải đáp lễ thì mới hòa chứ ?

Ông ta cười khổ.

Nếu tiếp tục nói chuyện và cãi nhau với Băng chẳng khác gì ông ta đang đi tranh chấp hơn thua với một đứa trẻ.

Nếu chuyện này mà lộ ra ngoài, thì còn gì là mặt mũi và danh tiếng của ông ta nữa.

Cố kìm nén tức giận, ông ta phải buông cho Băng đi.

Băng cười chiến thắng.

Thấy ông ta biết điều, Băng cũng không có ý định đùa dai nữa.

Nắm lấy tay ông ta, Băng kéo ông ta đi theo mình.

Ông ta bực mình hỏi Băng.

_Cô còn muốn gì nữa ?

_Mở dùm tôi cánh cửa tủ quần áo.

Ông ta càng lúc càng thấy mình giống như một người cha của Băng, còn Băng là con gái của ông ta.

Trên đời này, không có cặp vợ chồng nào kì lạ như ông ta và Băng.

Một người mặc dù tuổi không còn là thiếu nữ, cơ thể cũng đã trưởng thành nhưng tính cách thì vẫn mãi như một tiểu hài nhi.

Còn ông ta lại già trước tuổi, mặc dù mới có hơn ba mươi nhưng tính cách
lại chín chắn và lạnh lùng giống như một ông lão bảy mươi tuổi.

Họ đúng là một sự kết hợp hoàn hảo, đây là kiểu kết hôn theo quy luật bù trừ.

Mặc dù không muốn trở thành một tên nô dịch của vợ nhưng khi thấy vợ nhìn
mình bằng ánh mắt hy vọng, lại thấy vợ ân mặc khêu gợi như thế này, ông
ta làm sao có dũng khí để cho vợ gọi người khác lên giúp đỡ.

Cuối cùng ngậm bồ hòn làm ngọt, ông ta giúp Băng mở cửa.

Chỉ một cái hẩy nhẹ, cánh cửa tủ dễ dàng mở ra.

Băng kinh ngạc tròn xoe mắt nhìn, Băng nhìn đến ngây dại, vỗ đầu mấy cái,
Băng không hiểu vì sao cánh cửa lại được mở ra một cách dễ dàng như
thế.

_Xong rồi chứ ?

Ông ta hờ hững hỏi.

Băng không trả lời ông ta, đẩy ông ta đứng gọn sang một bên, Băng bắt đầu động thủ.

Đến lượt Băng mở, Băng không tài nào mở được ra.

Trông điệu bộ nghiến răng, nghiến lợi của Băng, ông ta phì cười.

Nắm lấy tay Băng, ông ta nhẹ nhàng bảo.

_Cô mở như thế sẽ không mở được đâu.

_Nếu thế tôi phải làm thế nào ?

Băng nhìn ông ta bằng ánh mắt như đang dò hỏi.

Khi bắt gặp đôi mắt tròn xoe không hiểu và cảm thấy kì quái của Băng, tự dưng tức giận và bực mình của ông ta tan đi mấy phần. <