
hai cụ đi khuất cô nói:
-Tiếp chứ?
-Khoan. _ cậu chặn lại.
-Gì nữa đây? Hay là đổi ý? _ cô hất mặt về phía cậu.
-Để trận đấu gay hơn tôi có một điều kiện.
-Hềhề… sợ thua nên ra điều kiện để lỡ thua còn cứu thân sao? _ cô lên giọng.
-Đừng nghĩ mình cái gì cũng nhất.
-Sao tôi nghe câu này quen quen vậy ta? Hình như nãy tôi có nghe ruồi muỗi ở đâu vo ve rồi mà tôi thấy có gì sảy ra đâu.
-Ruồi muỗi vo ve với nhau mà cô cũng nghe thấy thì cô cũng đâu phải hạng xoàng. Hik… _ cậu đá đểu cô.
-Cậu… hik, cũng giỏi mồm mép gớm! OK! Điều kiện gì?
-Nếu ai thua thì từ nay người thắng có chọc phá như thế nào cũng không được trả đũa, ok?
-Tôi sợ cậu chắc. _ cô nói.
-Quân tử nhất ngôn! _ cậu tiếp.
-Ai sợ ai chứ? Quyết định vậy đi! _ cô không suy nghĩ gì mà đồng ý luôn.
Hai người đập tay giao kèo rồi bước ra “võ đài”
(Cái cô này phải tìm hiểu đối thủ trước chứ, cô không biết rằng cậu nằm
trong đội tuyển cầu lông của trường hồi còn bên Úc sao? Lại còn là đội
trưởng nữa chứ. Haizzz lần này cô tới bến rồi)
Hiệp 2 bắt đầu
Lần này tới cậu phát cầu đầu, quả cầu bay vút lên cao đúng một đường
truyền đẹp rồi rơi xuống (vậy mới đáng là đội trưởng chứ) cô đỡ được quả đầu đó, tới lượt cậu – cô – cậu – cô… (giống hai con mèo đang đùa vậy,
nãy giờ vẫn chưa xong trái đầu nữa).
Phịch _ trái cầu rớt xuống trước mặt cô.
*tên này mới uống thuốc gì sao?* _ cô nghĩ bụng.
-Khởi động đủ rồi giờ vào trận được rồi đấy. _ cậu nói.
Cô không thèm nếm xỉa đến lời cậu nói, nhặt quả cầu lên phát cầu đi. Và
một lần nữa trái cầu lại rớt trước mạt cô mà cô chưa đỡ được lấy một
lần. Cô tức giận lại nhặt cầu lên, giờ mới thật sự là hai chiến binh
quyết chiến. Trái cầu vút đi từ bên này rồi hạ cánh sang bên kia, cứ như thế tiếp diễn đến nỗi hai người không biết tỉ số của hiệp này là bao
nhiêu nữa. Cho đến khi một chú bé nọ thổi còi.
Tuýtttttttttt…
-Anh trai thắng. _ chú bé đưa tay ra chìa về phía cậu nói như một trọng tài thực thụ.
Hai cô cậu đều quay sang nhìn chú bé.
*Thằng nhóc này…* _ cậu ngờ ngợ. ( chính là chú bé hồi nãy chửi cậu là
“đồ điên” kia) *nhưng sao nó lại giúp mình nhỉ?* _ cậu thắc mắc khó
hiểu.
Cậu không quan tâm đến chú bé đấy nữa trở lại vị trí tung trái cầu lên thì… trái cầu ấy thẳng cánh rớt xuống cạnh chân cậu.
Cậu tròn mắt nhìn xung quanh mình mà không tin nổi.
Thảo nào mà cái kèn không kêu, cô đã đứng hình trước mất rồi. Cả hai đều ngơ ngác nhìn quanh. Không biết trận đấu giữa cô với cậu hay đến đâu,
kịch tính đến mức nào mà những người có mặt trong công viên hầu hết đều
vây quanh “khán đài”. Đặc biệt là cậu có một nguồn cổ vũ không nhỏ từ
phía các nàng liên tục tăng lên vì tài chơi cầu của cậu, họ hết nháy mắt lại hun gió gửi tới cậu khiến cậu sởn cả da gà, da vịt rồi da cóc tới
da ếch. Nhưng cô thì… chỉ có mấy nhóc đang đứng tròn xoe mắt nhìn cô, cứ cho đó là “cổ động viên lặng thầm của cô” đi.
Lấy lại tự tin cô nói:
-Chơi tiếp đi chứ!
Cậu không trả lời, nhưng cũng tung trái cầu lên phát đi thôi không để ý đến mấy người kia nữa.
Tiếng hò hét cổ vũ liên tục không nghỉ dành cho cậu khiến trận đấu nóng
dần lên, đã xong hai hiệp và giờ là hiệp quết định thắng hay bại. Biết
được tình thế của mình đang bất lợi nên cô tập trung cao độ cố gắng hết
mình để chiến đấu. Trái cầu hết bên này lại sang bên kia, cứ thế bay qua bay lại trên bầu trời rồi lại hạ cánh. Cả hai đều đã thấm mệt, mồ hôi
nhễ nhại như tắm.
Tuýttttttttt
Tiếng còi đó lại vang lên một lần nữa, âm thanh đó đã kết thúc trận đấu
nảy lửa kia. Cô mệt quá ngồi bệt xuống tại chỗ thở dốc, cậu cũng mệt nên cũng ngồi bệt xuống luôn. Tuy cô không giỏi được như cậu nhưng cũng là
một tay chơi cầu có thể coi là đối thủ với cậu được. Vậy nên cậu mới có
cơ hội hớp hồn mấy nàng kia bằng cách chơi khéo léo đầy chuyên nghiệp
của mình.
-Tôi thắng rồi nhé! _ cậu đứng dậy nói với cô, ánh lên trong mắt cậu là sự đắc thắng.
“Anh thắng rồi nhé!” _ câu nói ấy vang lên trong đầu cô.
Cô thấy lạnh người bởi câu nói ấy, cô đứng bật dậy nắm chặt cán vợt
trong tay; đôi mắt đỏ au. Cô định quay lưng bước đi thì có tiếng cậu:
-Định chơi bài chuồn hả tiểu cô nương?
Cô khựng lại một chút rồi cũng trả lời:
-Yên tâm. Nhất ngôn cửu đỉnh!
Thấy thái độ cô hơi kỳ koặc nhưng cũng kệ, cậu ngồi xuống gốc cây cạnh
đó nghỉ mệt thêm chút nữa, các cô nàng chớp cơ hội bu quanh cậu người
đưa nước người đưa khăn. Khó chịu cậu muốn thoát ra nhưng không được. Cô loạng choạng bước đi thêm được vài bước thì dừng lại hẳn, cô đứng ngây
ra đó. Làn tóc buông xõa che đi khuôn mặt đang dần biến sắc rồi tái nhợt đi.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy xung quanh mình trở nên lạnh lẽo, chỉ có tiếng
gió vi vu thổi mạnh, cơn gió ấy mạnh đến nỗi có thể kéo cả ký ức năm xưa quay về-ký ức