
ướng? _ ngoại trả lời. –Đừng nói là con chưa ăn sáng nghen?
Cậu gật gật đầu.
-Ý trời ơi! Ngoại tưởng con về muộn vậy đã ăn sáng cùng bé Na rồi chứ.
Ngoại nhắc đến cô, cậu thấy có chút lo lắng *không biết cô ta về chưa
ta? Trông cô ta như vừa bị bắt hồn vậy!… ơ mà mắc mớ chi ta phải lo cho
con nhỏ siêu sao chổi đó chứ*. Cậu không nghĩ nữa vào rửa tay rồi ra ăn
cơm cùng ngoại.
Nhà nội…
-Sao trưa trật rồi mà nó còn chưa về vậy cà? _ nội chút lo lắng. –Chậc… haiz… chắc lại ngủ trong nhà sách rồi đây.
Nội nghĩ cô lại ngủ quên trong nhà sách như mọi khi nên không mấy bận
tâm nữa (thói quen của cô khi đến nhà sách là tìm cho mình một góc nhỏ,
ngồi đó lén đọc sách và rồi bén rễ ngủ quên luôn).
…+…
Buổi tối tại nhà nội,
-Na! Na ơi… Na…! _ K.Lâm gọi.
Không trả lời
-NAAAAAAA… _ nó bực mình hét to.
Trong nhà, nội đang khò khò trên sôfa vì coi phim hồi chiều rồi ngủ quên luôn (hai ông cháu không cùng chung AND mà sao giống nhau quá, cứ ngỡ
chỉ có con nít mới coi phim rồi ngủ quên thôi chứ ai dè các cụ cũng vậy, đễ ngủ quên quá. Đúng là khi ta già ta lại trở về làm con nít. Đúng
không cả nhà? Haizz…)
Kì Lâm đi đi lại lại trước cổng bất lực.
-NAAAA, bé Naaaaaa!!! _ Kì Lâm cố gọi.
Có chút tác dụng, nội hơi cục cựa rồi dần tỉnh.
-Ai vậy? haiz… àaa… _ nội ngái ngủ hỏi, nhưng câu hỏi của nội chỉ đủ để mình nội nghe còn cô bé ngoài cổng thì vẫn đang la ó.
Không chịu nổi nội bật dậy ra ngoài xem thử, Kì Lâm thấy nội mừng khôn tả.
-Nội, con nè nội. Nội làm gì mà con gọi hoài nội không nghe?
-Nội ngủ quên mất, lúc chiều ngồi xem phim đợi bé Na rồi ngủ quên luôn
hồi nào không hay, vào nhà đi con. _ nội vừa nói vừa mở cổng cho Kì Lâm.
Nghe nội nói Kì Lâm hỏi lại:
-Vậy Na đi đâu hả ông?
-À nó ra công viên rồi từ sáng đến giờ không thấy về cũng không biết đang ở đâu làm gì nữa con.
-Dạ? từ sáng ý ạ? _ Kì Lâm tròn to mắt hỏi nội.
-Ừ _ nội thản nhiên trả lời.
-8h10 rồi, con nhỏ này định làm gì vậy ta? Hẹn mình 7h mà giờ này chưa về. _ Kì Lâm nhíu mày lụng bụng trong miệng.
Nội giật nảy người khi nghe Kì Lâm nói.
-Con nói sao? Mấy giờ rồi?
-Dạ?… _ Kì Lâm không hiểu mô tê nhìn nội.
Nội đi nhanh vào nhà nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường hoảng hốt.
*8H12’17” rồi mà nó vẫn chưa về*, Kì Lâm thấy nội chạy nó cũng chạy theo xem thử.
-Có chuyện gì hả nội?
-Nội không biết nữa nó đi từ sáng đến giờ mà chưa thấy về. _ nội lo lắng.
-Từ sáng đến giờ ạ? _ Kì Lâm hỏi lại.
-Ừ. _ nội gật đầu.
-Nó không nói với nội là nó đi đâu sao?… Hay là… nó đến nhà sách hả nội? _ Kì Lâm hỏi.
-Ừmm… nội… _nội ngập ngừng suy nghĩ thử. –Nhưng mà nhà sách đó đóng cửa lúc 5h chiều rồi.
-A. để con gọi cho nó xem sao! _ Kì Lâm nhớ ra con dế của mình lấy ra ấn số phone rồi gội cho cô.
-Ừ con gọi lẹ đi. _ nội dục.
Tút…tút…tút…
Đầu dây bên kia không có ai trả lời, Kì Lâm ấn gọi lại lần nữa nhưng vẫn chỉ nghe chuông đổ mà không ai bắt máy. Kì Lâm ấn gọi lại mấy lần nữa
nhưng kết quả cũng vậy.
-Sao rồi con? _ nội lo lắng, hỏi.
Kì Lâm chỉ lắc đầu.
-Gọi lại lần nữa đi con!
-Dạ! _ Kì Lâm lại ấn số.
“Thuê bao quý khách… tút tút tút.”
-Tắt máy rồi nội ơi. _ Kì Lâm bắt đầu lo lắng.
-Kì Lâm, chắc có chuyện gì với con bé rồi con ơi. _ nội hoảng loạn.
-Chắc không có chuyện gì đâu nội, hề… ông yên tâm. _ Kì Lâm trấn an nội nhưng thật sự nó cũng đanghoảng loạn không biết nên làm gì.
-Không đâu con, nội cảm giác được đang có chuyện gì với nó, nội phải đi tìm nó thôi.
-Nhưng biết đâu mà tìm hả nội? _ Kì Lâm ngăn nội lại.
Nội im lặng suy nghĩ một chút rồi trả lời:
-Mình đến nhà bà Ba hỏi cậu kia coi sao. _ nội nói rồi bước đi nhanh nhưng k kéo tay nội lại, nó thắc mắc.
-Cậu nào hả nội?
-Bảo học cùng lớp với con đó. _ nội trả lời gấp gáp (hồi sáng đi ăn với
ngoại, ngoại đã kể cho nội nghe về Bảo và vụ phá xe đạp kia còn nội thì
kể ngoại nghe về cô và vụ xe đạp đó luôn nên nội cũng biết sơ sơ về Bảo
qua lời kể của ngoại
Ngạc nhiên, *sao lại có Bảo ở đây?* nhưng thấy nội đang gấp rút mà nó
cũng muốn nhanh chóng tìm ra cô nên nó không hỏi nữa chỉ chạy theo nội.
Mải lo cho cô mà Kì Lâm quên bẽn đi chiếc xe đạp kia, nó quay lại lấy xe rồi chạy tới nội.
-Nội, lên đây con chở đi cho lẹ nội ơi.
Nội ngồi ra yên sau để Kì Lâm chở, đạp xe cổng nhà ngọai Kì Lâm đang định gọi to khi nhìn thấy ngoại thì nội cản lại.
-Khoan đã con, lỡ bả không biết gì lại lo lắng nữa thì phiền.
-Dạ? Dạ vâng, vậy để con thử cách này xem sao. Nội! Nội chịu khó núp đi xíu nghen nội.
-Ờ ờ nội biết rồi. _ nội lật đật núp sau hàng rào hoa xum xuê của ngoại đợi kết quả.
Thấy nội đã vào