Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329785

Bình chọn: 9.5.00/10/978 lượt.


Nội với nó đưa cô vào phòng ngủ để cô nằm trên giường, Kì Lâm chạy đi
lấy khăn ấm lau mặt rồi vò lại lần nước lạnh đắp lên trán cho cô. Sờ tay cô lạnh ngắt nội vội đi pha cho cô cốc trà gừng để sẵn trên tủ đèn.

-Lạnh quá! Hực… anh ơi em hừhừ… lạnh quá hừhừ….

Ngừời cô run lên từng hồi, có lẽ cô đang sốt.

-Haiz… _ nội nheo mày ủ não, thở dài mà thương cho cô. –Tội nghiệp con nhỏ.

-Mày lạnh hả? _ Kì Lâm sờ trán cô thấy đang nóng như cục lửa. –Đâu có trán mày nóng mà!… Chắc nó sốt rồi nội ơi!

-Hừhừ… khụ… hừ… em hực… lạnh quá… _ cô lí nhí rên lên.

-Để tao lấy thêm mền cho mày nghen. _ quá rành với “mê cung” của nhà nội Kì Lâm không cần hỏi han gì phi thẳng ra ngoài, khi trở lại nó mang
thêm hai cái mền bự chảng đắp lên người cô. Được khoảng 5’ cô lại rên
lên.

-Nóng quá… _ cô dùng chút sức còn lại đạp mạnh mền ra nhưng sức mạnh của cô bây giờ không đủ để giết một con kiến thì đạp sao nổi 3 cái mền đang đè nặng trên người mình chứ.

Thấy cô quằn quại khổ sở Kì Lâm kéo chăn ra cho cô. Nhưng chiến tranh
nóng lạnh vẫn đang tiếp diễn trong cô không nghỉ. Được một chút cô lại
trở lạnh, cứ thế đến mấy lần cô mới đỡ chút và thiếp đi. Kì Lâm thấy
thương cho đứa bạn tội nghiệp của nó mà không làm gì được, nó bất lực
trong lúc này nhìn cô mà nước mắt nó cứ tuôn ra. Nội vỗ vai Kì Lâm:

-Thôi con về nghỉ đi, mai còn đi học cũng muộn lắm rồi. Nội cám ơn con nhiều lắm!

-Nhưng con lo cho nó lắm. _ Kì Lâm không chịu về.

-Có nội lo cho nó rồi mà, về nghỉ đi con.

Kì Lâm vẫn khăng khăng, nó nắm tay nội đang đặt trên vai mình, nói:

-Con không sao mà nội, để nó vậy con không yên tâm. Nội cho con ở lại với nó nha nội.

Thấy Kì Lâm van nài, nội cũng đành cho nó ở lại.

-Haiz… ừ, vậy con gọi về báo cho sơ biết đi kẻo các sơ lại lo.

-Vâng, con cám ơn nội. _ Kì Lâm gật đầu lia lịa.



Kì Lâm để cô nằm nghỉ rồi theo nội xuống nhà.

-Vẫn không có tin gì về anh ấy hả nội? _ Kì Lâm hỏi nhỏ, chân vẫn bước theo sau nội.

Nội không nói gì chỉ khẽ gật đầu xác nhận.

-Thật quá đáng, anh ta đúng là kẻ vô tâm mà. _ Kì Lâm gằn lên, tay đập mạnh xuống bàn.

-Đừng nói vậy, nó cũng có nỗi khổ riêng mà con. _ nội nói tiếng bào chữa cho anh.

-Nỗi khổ của anh ta là gì con chưa thấy, con chỉ thấy người khổ là bé Na thôi ah!

Nội ngồi ngả lưng ra ghế sau thở dài suy nghĩ mông lung gì đó.

**Ngày ấy…

-Nội.

-Ơ bé Na đâu? Hai anh em đi cùng mà sao về một vậy.

Anh không trả lời

-Tuấn, con có nghe nội hỏi không? _ không thấy anh trả lời nội duc.

-Con có chuyện muốn nhờ nội!

-Chuyện gì nói nội nghe nếu được nội sẽ giúp.

-Sau này bé Na nhờ nội cả.

-Cái thằng này, tôi mượn anh nhờ chắc? Tôi lo cho 2 anh em cậu đến giờ đấy, gớm hôm nay lịch sự quá.

-Con không có ý đó, nội chăm bọn con rất chu đáo nhưng… sau này con đi rồi chắc bé Na buồn lắm, con gửi nó cho nội.

-Anh định đi đâu ah?

Anh không trả lời mặt cúi gằm xuống đất.

-Sao? Nói tôi nghe xem nào. _ nội ra lệnh.

-Vâng…

-Anh đi đâu? Lâu không?

-Nội đừng ghẹo con nữa.

Nội ngồi xuống cạnh anh, nói:

-Rồi, có gì nói nội nghe xem nào.

-Con… con cũng không biết nữa.

-Ơ, thằng nhóc này vậy là thế nào? Phải nói rõ thì nội mới biết được chứ!

Anh im lặng

-Chậc… con không nói tức là không có gì, không có gì thì nội đi đó! _ nói xong nội đứng dậy đi.

-Con có nỗi khổ riêng, hãy hiểu cho con.

-Nhưng con không nói thì nội biết gì mà hiểu.

Anh đứng dậy đút tay vào túi quần lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt nội khiến nội lạnh cả xương sống, chưa bao giờ anh nhìn nội như vậy cả.

-Sau này nội nhớ cẩn thận, cả bé Na nữa. Nội nhớ giữ gìn sức khỏe! Con
xin lỗi,… con là người anh tồi một đứa cháu hư _ anh cúi đầu chào nội
rồi bước ra cổng bước lên một chiếc xế hộp màu đen nãy giờ đậu ở đó đợi
cậu mà giờ nội mới nhận ra.

-Tuấn, Tuấn con đi đâu vậy? _ nội đuổi theo nhưng đôi chân đã có tuổi
của nội làm sao nhanh bằng bốn “chân” của chiếc xế hộp kia, nội đành bất lực nhìn theo chiếc xe chạy.

(Sau khi bỏ cô ngoài công viên, không yên tâm lắm nên cậu ghé về nhà dặn nội và… cũng để gặp nội lần nữa)**

Kì Lâm thấy nội có vẻ trầm tư nên nó không giám làm phiền, Kì Lâm rón
rén lên phòng cô khẽ mở của để không phát ra tiếng động rồi ngồi xuống
cạnh cô.

*Mày khờ lắm mày biết không? Việc gì mày phải như vậy vì ông anh đáng
xấu hổ ấy chứ. Haiz…* _ Kì Lâm vuốt mấy sợi tóc rớt xuống mắt cô lên,
kéo mền sát lại cho cô.

Cũng thấm mệt vì phải chạy tìm cô cả buổi tối Kì Lâm thiếp đi bên cạnh
giường cô nhưng nội thì hoàn toàn không chợp mắt được cứ ngửa cổ nhìn
trần nhà đôi khi liếc qua cánh cổng như mong rằng sẽ có ai đó mở nó ra.
Mãi đến gần sáng nội mới bắt đầu thiu thiu thìtiếng đ


80s toys - Atari. I still have