XtGem Forum catalog
Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210230

Bình chọn: 9.5.00/10/1023 lượt.

ơn, lấy lại bình tĩnh cậu hỏi cô:

- Cô nói cô cũng có tâm trạng?

Nới lỏng vòng tay, cô ngồi xuống cạnh cậu dựa đầu vào tường.

- Ừhm! Nhiều lắm.

- Cô chỉ nghe một bên thôi sao?

- Ừhm! Chỉ một.

Cô nhìn ra cửa kính, ngoài trời vẫn đang mưa – một trận mưa dai dẳng.

- Tại sao?

- Cuộc sống luôn có hai mặt, cuộc đời luôn có hai hướng mà con người thường muốn tới.

- Là gì?

- Quá khứ và tương lai.

- Còn hiện tại?

- Hay là ở chỗ đó, con người ít để ý tới hiện tại của mình mà chỉ thường nghĩ về quá khứ hay tương lai. Một bên tai có phone nhạc cậu cảm thấy nửa đầu bên ấy như tan dần nỗi đau, nhẹ nhõm, thoải mái. Còn nửa kia…

- Nửa kia ủ dột, xám xịt, nặng trĩu, không lối thoát. Đúng chứ? _ cậucắt lời cô.

- Ừhm! Đúng. Mỗi khi như vậy, tôi sẽ quen hơn với nỗi đau ấy và biết mình nên làm gì. Thường là một quá khứ đau lòng và một tương lai tươi sáng, những gì trong tương lai theo thời gian rồi sẽ có một ngày trở thành quá khứ. Hãy sống sao để nó sẽ là quá khứ vui vẻ nhất. Hãy sống hết mình để một khi ngoảnh lại ta không còn gì phải hối tiếc! Đó là lẽ sống của tôi.

- Cám ơn cô!

- Vì cái gì?

- Không có gì.

- Không có gì mà đi cám ơn! Khùng.

- Tôi thích là thằng khùng khi bên cô!

- Cậu nói gì?

- À không. (hên là trời đang mưa to nên cô nghe không rõ, không thì lộ tẩy mất)

– …

Cả hai cùng im lặng , cùng ngắm bầu trời kia… dẫu biết nó chỉ là một màu đen ngòm, thỉnh thoảng lại nhìn đối phương cười thầm; đương nhiên là người kia không hề biết.

“Kíttt”

- Cám ơn! _ cô xuống xe, mở cổng vào nhà.

- Này nhỏ! _ cậu gọi với.

- Hở?

- Làm bạn nhé?

- Theo tính chất bắc cầu?

- Không! Trực tiếp, tôi muốn… cô là bạn của tôi!



- Cô không muốn làm bạn với tôi sao?



- Tôi hiểu rồi, cô vào đi, tôi về.

- Này nhóc!

Cậu ngoái đầu lại

- Đừng có gọi tôi là cô này cô nọ nữa nghe chưa? Bạn bè gì mà suốt
ngày cứ cô – tôi là sao? Cậu mà còn gọi tôi là cô một lần nữa thì… thì
tôi nghỉ làm bạn với cậu luôn cho bõ ghét! _ nói xong không để cậu kịp
trả lời cô đã vội đóng cổng.

Đứng sau cánh cổng cô khẽ cười đáng yêu.

- Tức là… nhỏ đồng ý làm bạn với mình? _ cậu cười sung sướng.

…!o!…

Đã một tuần trôi qua, cô chắt bóp dành dụm từng cắc nhưng vẫn chưa
đủ. Vì sức khỏe nội quá yếu nên có nhiều khoản mới phát sinh, cô lo đến
quên ăn quên ngủ. Khi nội khỏe sợ phải chăm lại cô mất, mới hơn một tuần mà cô đã sút lận mất mấy cân rồi không biết cô chịu đựng được bao lâu
nữa.

“Cạp cạp cạp…”

Điện thoại cậu có tin nhắn.

- Rảnh hk nhox?

- Hơi hơi

- Hỏi vậy thôi, tui hk cần bít nhox đg rảnh hay bận bịu vướng víu gì hết. Mau wa đây tui nhờ tí!

- Ko thít! Nhờ ng ta mà nạt nộ z hả nhỏ kia?

- Lẹ lên, tui đg gấp nak!

- Thôi đc roài, đợi nhox xí!

- Ừa nhanh nha.

- 5’ sau

- Có gì mà gọi tui như gọi đò vậy nhỏ kia?

- A, nhanh lên vào đây. _ cô kéo tay cậu lôi vào bếp.

- Gì đây?

- Hìhì…

- Cái điệu cười quen thuộc, nói! Tóm lại là cậu muốn tôi làm gì hả bà ngoại nhỏ của tôi?

- Ah thì… cũng không có gì, chỉ là nhờ cậu nấu giúp tôi nữa cơm cho nội. Nội ăn cháo miết ngán quá rồi, kêu tôi nấu cơm cho nội; mà cậu
biết rồi đấy tôi có biết nấu gì đâu. Trăm sự nhờ cậu, tôi không muốn nội bỏ bữa, sức khỏe nội đang yếu lắmmm luôn, cậu làm ơn nấu giúp tôi đi
mà! Hìhì

Mặc dù mỗi lần được cô nhõng nhẽo cậu rất thích, để được làm anh hùng cứu mỹ nhân nhưng không thể chịu nổi cái điệu bộ chảy nước ấy của cô
thêm nữa.

- Cậu xua tay:

- Xì tốp, dạ em đi làm liền thưa chị!

- Có thế chứ, Bảo tốt nhất trên đời mờ. _ cô nịnh bợ.

- Không giám.

….

Nấu xong cả hai cùng vào bệnh viện, vì đã giúp cô nên cậu đòi trả
công bằng cách cô phải đạp xe chở cậu đi. Biết làm gì bây giờ đành chịu
thôi. Cô đạp xe bở hơi tai đến bệnh viện rồi hai người cùng đưa cơm lên
cho nội.

“Cạch”

- Con nhỏ này, mày định từ anh em hả? Nội nằm viện lâu vậy sao mày
không nói cho bọn tao biết? Nếu tao không gặp ngoại thì mày định giấu
bọn tao luôn chắc? _ vừa mở cửa vào, cô đã bị Kì Lâm chửi xối xả.

- Tao… tao…

- Tao ta cái gì? _ Kì Lâm làm mặt giận.

Kì Lâm trách cậu là phải đấy! Tại sao cậu lại giấu bọn tôi? Cậu không xem bọn tôi là bạn hả? Cả cậu nữa, biết chuyện mà không báo là sao? _
Hoàng Lâm trách móc cô rồi chuyển sang cậu luôn.

Cậu gãi đầu.

- Thôi nào mấy đứa, nội cũng có sao đâu, bé Na không nói vì sợ các con thêm lo thôi mà.

- Hìhì đúng đấy, tại tôi sợ mọi người lo lắng chứ bộ! Bỏ qua hen, lần sau tôi không giám nữa đâu mà! Hềhề.

Đó nội thấy chưa? Nó lại cười trừ rồi kìa. _ Kì Lâm vẫn g