Old school Swatch Watches
Đồ Lùn! Đồ Sấc Sược!

Đồ Lùn! Đồ Sấc Sược!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323715

Bình chọn: 9.00/10/371 lượt.

hỏ bé của Ly, hôn nhẹ lên đó

- Um, em tin - Đôi với Ly chỉ cần có vậy thôi là quá đủ rồi; h Ly thực sự hạnh phúc khi nhận được lời tỏ tình của anh và Ly cũng tin anh k nói
dối mình đâu.

- Cám ơn em. Ta đi tìm mấy đứa kia rồi về luôn nhé - Việt nở nụ cười hạnh phúc nắm tay Ly bước đi. Vậy là từ h hoàng từ băng giá của chúng ta đã
có 1 trốn nương thân rồi, và cũng chẳng còn bao lâu nữa mà tảng băng
trong tim anh sẽ tan ro thôi vì người ta bảo tình yêu là 1 phép nhiệm
màu mà...

Cuối cùng thì tình cảm của Ly dành cho Việt bao năm cũng được anh đáp lại 1
cách chân thành và mãnh liệt; những giọt nước mắt vẫn lặng lẽ rơi trên
khuôn mặt xinh đẹp kia nhưng đó k còn là nước mắt của sự đau thương nữa
mà là nước mắt của niềm hạnh phúc vô bờ của cô...

Còn lúc ấy,tên Hưng bị 2 thằng bạn bỏ bom nên phải lẽo đẽo đi theo 3 con
nhỏ điệu chảy nước kia để phục vụ mua đồ cho nhỏ nào là: bim bim, kem,
kẹo,...mà mấy nhỏ đấy vẫn k tha cho anh khiến anh đi chơi mà cứ như đang bước vào ngưỡng cửa của tử thần vậy...

Nhưng rồi mấy nhỏ đó cũng chẳng giữ được hắn bao lâu khi hắn đã tia thấy
người hắn thương đang ngơ ngác đi loanh quanh ở chắc vì bị lạc do k quen đường ở khu công viên nước này đây mà nên nhân lúc mấy nhỏ k để ý hắn
đánh bài chuồn luôn ...

- Linh - Hắn nắm tay Linh khi cô đang loay hoay nhìn côi đây là chỗ nào

Giọng nói quen quen khiến Linh giật mình quay lại và sững người khi thấy
khuôn mặt của người con trai mình yêu- Phạm Gia Hưng vì dù có ở đây, gần Hưng nhưng linh chưa bao h nghĩ rằng Hưng sẽ lại gọi Linh như vậy và
càng chẳng bao h người con trai đã bỏ mình đi này nắm lấy bàn tay mà mấy năm trước anh đã buông rơi...

- Hưng có truyện cần nói với Linh - Hưng nhìn Linh, giọng kiên quyết; bàn tay nắm lấy tay Linh cũng k hề buông lơi

- Chẳng phải 2 năm trước Hưng đã nói rồi đó sao, Linh hiểu mà. Tại Linh k biết Hưng ở Việt Nam và còn có vợ ở đây nữa; nếu là như vậy thì Linh sẽ tuyệt đối k bao h về đây đâu . Xin lỗi Hưng nhiều nhé, nhưng yên tâm đi từ bây h Linh sẽ k làm phiền Hưng đâu mà lo; cứ coi như 2 ta k quen
biết nhau đi- Linh nhìn Hưng, nở 1 nụ cười tươi...1 nụ cười đầy chua
chát

- K phải, ...truyện...truyện đó k phải như Linh nghĩ đâu, nghe Hưng giải
thích đã - Bỗng dưng k hiểu sao Hưng lại như có gì đó nghẹn ở họng vậy,
nói ấp a ấp úng

- Hưng à! Hưng đã có người đính ước thì hãy chung thủy và tồn trọng người đó đi đừng để cô ấy phải rơi nước mắt . Hưng k hiểu cái cảm giác bị
người mình thương bỏ rơi là như thế nào đâu và đừng bao h yêu cô ấy như
cách Hưng đã từng yêu Linh, được chứ? Vậy thui, Linh còn có việc Linh đi trước đây- Linh nói rồi nhanh chóng bước đi trước khi nước mắt mình rơi

Nhưng những bước chân đó dù vội vã cũng k thể bước tiếp được khi cánh tay đó
đã bị Hưng khóa bằng cái ôm siết, tâm hồn đó đã bị nụ hôn kia của người
con trai đó mở lại những dòng lí ức thân thương, tươi đẹp mà Linh đã
khóa nó lại để quên đi anh...hai hàng nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò
má xinh tươi của Linh cứ chảy mãi chảy mãi thay cho những nỗi đau buồn k thể nói ra được, k thể oán trách bất cứ ai được cả...

- Buông ra, Hưng làm cái gì vậy hả? Hãy để tui yên đi, 2 năm trước Hưng
đã vứt bỏ tôi như thế nào h Hưng lại muốn gì ở tôi đây. Tôi k phải đồ
chơi cho Hưng muốn yêu thì nâng niu chán rồi lại vứt bỏ - Linh đẩy Hưng
ra khỏi mình, tay quyệt đi 2 hàng nước mắt

- Anh yêu em, suốt 2 năm qua anh chưa bao h hết yêu em cả . Xin em đấy,
hãy quay về với anh đi được k? Anh thực sự k thể sống vui vẻ nếu k có
em- Anh mắt Hưng buồn đau nhìn Linh

- Yêu tôi mà anh bỏ tôi đi k 1 lời từ biệt. Yêu tôi mà anh bỏ tôi đi để
lại bao nhiêu kí ức cho tôi. Yêu tôi sao lại nói chia tay. Yêu tôi mà 2
năm qua k 1 tin nhắn,k 1 cuộc gọi sao???... Thế mà là yêu tôi sao?...-
Linh hét lên, mỗi câu nói là mỗi cái đánh Ly đánh vào Hưng như để chút
hết những uất hận, tủi hờn vào con người này...

- Em cứ đánh anh đi. Nếu đánh anh mà cảm thấy đỡ hơn thì cứ đánh đi- Hưng đứng im cho Linh đánh, k 1 phàn ứng gì dù những lần đánh đó k hề nhẹ
chút nào nhưng tuyệt nhiên trên mặt Hưng k có 1 chút biểu cảm của đâu.
Phải chăng, còn có nỗi đau trong tim anh còn đau hơn nhiều những vết
thương đó sao???

- Em...em...em...em đã nhớ anh rất nhiều - Linh ôm trầm lấy Hưng khóc nức nở

- Anh cũng nhớ em rất nhiều, những năm ở Việt Nam chưa bao h anh ngừng
nhớ tới hình bóng em. Anh muốn gọi điện cho em, muốn nghe giọng nói của
em nhưng anh sợ, sợ rằng khi nghe giọng em rồi anh lại k thể dằn lòng mà bay về bên em ...- Hưng ôm Linh vào lòng, siết chặt thân hình nhỏ bé
đang ôm lấy anh, đôi vai nhỏ nhắn run run lên vì khóc

- Tại sao lại bỏ em chứ? Tại sao?- Giọng Linh run run

- Anh xin lỗi, có quá nhiều việc sảy ra khiến anh k thể k ra đi. Xin lỗi
em, anh làm em khổ nhiều quá - Hưng hôn nhẹ vào mái tóc mềm mại của Linh

- Anh hứa đi, hứa k bao h lừa dối em nhé, hứa k bao h bỏ em đi như thế
nữa nhé-