
ngạc nhiên khi trên trang nhất đang đăng những dòng chữ ‘ Thực hư về vụ nhập hàng không rõ nguồn gốc của tập
đoàn Lưu Đông’ và hơn nữa, ở mục bên cạnh, hình của Quách An Ninh đang
đưa trưng trong mục ‘Người thừa kế sáng giá của tập đoàn xuyên quốc gia
M’.
Một phút khinh suất gời đây bà Lưu không thể thốt lên lời nào.
-Chặn ngay cánh nhà báo lại, bịt mọi thông tin và hủy hết lô hàng mới nhập ngay trong ngày hôm nay.
-Dạ vâng thưa phu nhân.
Bà Lưu bật ty vi lên để kiểm tra xem nguồn thông tin đó đã lan đến đâu,
nhưng vừa bật lên, hình ảnh An Ninh đang hiện hưu trước mắt bà, cô tự
tin ngồi trước mặt một phóng viên trong một buổi họp báo.
-Xin chào cô Quách An Ninh.
-Vâng chào chị.
-Tôi được biết cô là con gái nuôi của cố chủ tịch tập đoàn M.
-Vâng, đúng là như vậy.
-Hiện tại, cô đang là nữa doanh nhân trẻ nhất trong giới kinh tế trong nước. Sắp tới cô có dự định gì không ?
-Cảm ơn lời khen của chị. Sắp tới chúng tôi dự định sẽ mở rộng lĩnh vực
kinh doanh và tiếp tục thu mua một số công ty nhỏ tại Việt Nam. Và đích
mà chúng tôi nhắm tới không phải ai khác ngoài tập đoàn Lưu Đông.
Tai bà Lưu bắt đầu thấy ù ù, mọi thư xung quanh quay cuồng,mọi thứ đã
được sắp đặt từ trước, ngay cả vụ lô hàng cũng như vụ thừa kế. Bà đã quá lơ là mất cảnh giác với An Ninh. Trong mắt bà, cô luôn là cô gái thấp
hèn, kém cỏi, không có tiền cũng chẳng có người chống lưng, giống như
chiếc lá vàng trong gió, phụ thuộc vào gió xem khi nào nó rơi xuống đất. Nhưng giờ thì cái lá ấy giống như lá bồ đề, vừa cao quý lại vừa khó
rụng.
Mọi thứ đang đi theo đúng hướng An Ninh mong muốn, tràn ngập trong đầu là
cảm giác chiến thắng, hả giận cùng hơi men của thứ rượu mạnh, nhưng, bản thân cô lại không vui. Mỗi lần uống say, cô đều nhìn ngắm chiếc khuyên
tai, chỉ có nhìn ngắm nó mới khiến cô trở lại là con người thật của
mình. Liệu khi trả thù xong, cô còn có thể đủ dũng cảm yêu Thiên Bảo
bằng tình yêu trong sáng như trước ? Cô đã từng trao cho cậu tình yêu
thuần khiết và trong sáng nhất, nhưng, giờ đây nó đã bị vẩn đục, nhuốm
màu bằng hận thù, hờn ghét.
-An Ninh.-Giọng của Thiên Thành ngay sát cạnh, cậu đã kịp gọi cho mình
một ly nước ép. Lúc nào cũng vậy, chỉ có mình cô uống, cậu luôn luôn đủ
tỉnh táo để có thể đưa cô về, cho cô tựa vào bất kỳ lúc nào.
-Sao anh lại ở đây ?
-Chủ quán bar gọi điện cho anh.Có chuyện gì rồi ?
-Anh không biết sao ? em đang đánh nhau với mẹ anh đấy.
-Anh biết.
-Biết mà còn tới sao ? Em và mẹ anh là đối thủ, vậy mà anh còn quan tâm em, liệu đó có gì mâu thuẫn không ?
-Không sao, trước khi em và mẹ anh trở thành thù thì chúng ta đã quen nhau rồi, và anh cũng không có ý định bỏ mặc em.
-Vậy là anh sẽ bỏ mặc mẹ anh.
-Không, bà ấy vẫn là mẹ anh, chỉ là, anh không muốn tham gia vào việc
này. Đã lâu lắm rồi anh không về nhà, cũng không nói chuyện với bà. Có
lẽ như vậy sẽ tốt hơn.
-Thật là tốt.
-Gì ?
-Em nói là…mọi chuyện quá tuyệt vời, giờ đây hai người con trai yêu quý
của bà Lưu đều không đứng về phía bà, họ đều chọn phe trung lập.
-Em nói vậy là có ý gì ? Thiên Bảo cũng không giúp mẹ sao ?
-Thiên Bảo đang tách công ty.
-Tại sao ?
-Thiên Bảo cũng không muốn giúp mẹ anh. Đáng lẽ ra em nên vui mừng vì
một mũi tên bắn trúng nhiều đích, nhưng tại sao em lại như vậy ? Toàn
thân mệt mỏi, không còn sức lực, không muốn đi tiếp, không muốn cười hả
hê, cũng không muốn mở tiệc chúc mừng, chỉ ngồi đây như thể một con ngốc uống đến say mèm.
-Anh hiểu….
-Anh thì hiểu gì chứ ? Anh chẳng biết thứ gì ngoài việc đi theo em. Anh
nghĩ anh ở bên cạnh em thì em sẽ đến với anh sao ? Em xin lỗi, dù biết
như thế là thiệt thòi cho anh những em không thể làm khác được.
-Anh biết. Vốn anh cũng đã nghĩ rằng em và Thiên Bảo đã chấm dứt, trái
tim em rồi cũng thay đổi, khi đó anh sẽ chiếm lấy trái tim em. Nhưng anh đã sớm bỏ cuộc từ lâu rồi. Anh quan tâm em không phải vì mong em báo
đáp mà đến với anh, chỉ là quan tâm em như vậy mới khiến anh yên tâm,
mới khiến anh không lo lắng. Anh cũng biết rằng Thiên Bảo chưa bao giờ
thôi hết yêu em nhưng cũng chẳng dễ gì đến với nhau nên anh cứ tiếp tục
đợi, rồi cho đến một ngày anh phát hiện ra rằng mọi cố gắng của anh
chẳng là gì so với Thiên Bảo. Anh ấy từ một tay chơi sành sỏi thành một
người đàn ông chững chạc, biết lo toan, biết tính toán. Một tên nóng nảy cộc cằn thành một kẻ hiểu chuyện. Cứ chút chút rồi anh ấy dần thay đổi
hoàn toàn chỉ để mong chờ một ngày em quay trở về và không phải thất
vọng vì anh ấy. Trong khi đó, anh chỉ biết bám lấy em, chỉ biết ở bên em mà chẳng nghĩ đến những gì xảy ra xung quanh.
An Ninh gục mặt xuống mặt bàn lạnh buốt, nước mắt như muốn trực trào ra.
-Liệu em và Thiên Bảo có thể trở lại như trước không ? Giờ đây em đã có
tất cả nhưng dường như lại chẳng có gì. Mọi thứ đều quá hoàn hảo nhưng
s