Đơn Phương Không Vô Nghĩa

Đơn Phương Không Vô Nghĩa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325482

Bình chọn: 7.5.00/10/548 lượt.

ình cậu. Thì
Bảo Long đã nhìn về hướng cô, từ rất lâu rồi. Gạt sang bên thù hận với
cha ruột, gạt sang bên những ký ức cùng Như Nguyệt giờ chỉ còn là gánh
nặng.

Người đã không giống như mẹ của Long chờ đợi trong yên lặng, để cho thời gian trôi qua xóa mờ hình ảnh của chính mình trong lòng người mình yêu
thương, Minh Hà đã đứng lên, tự mình tìm đến cậu. Tự trao cho chính
mình, cũng là trao cho Long một cơ hội.

Khiến cho trái tim cậu trôi về phía cô, thuộc về cô.

Staring at the ceiling in the dark

Same ol’ empty feeling in your heart

Love comes slow and it goes so fast

Well you see her when you fall asleep

But to never to touch and never to keep

Because you loved her to much

And you dive too deep


Chiếc hộp nhạc của cô, giống như một lời tỏ tình, kiên trì bền bỉ, rốt cuộc đã khiến cho Long nhận ra, điều gì là quan trọng.

Một giọt nước mắt đơn độc lăn xuống trên gương mặt Long. Giọt nước mắt
đầu tiên kể từ cái chết của mẹ. Trong giây phút mà cảm xúc đã hoàn toàn
che mờ lý trí, cậu thấy mình không cần gì nữa, hận thù, tương lai, tất
cả đều vứt sang một bên. Long chỉ muốn được ở bên Hà, được nhìn thấy cô, trả cho cô tất cả những tháng năm chờ đợi.

...

Sáng sớm tinh mơ, Hà đang ngồi trầm ngâm trên ghế đá giữa sân trường,
hai ngày nay cô đã suy nghĩ rất nhiều về thái độ kỳ lạ của Bảo Long,
cũng như thái độ thù địch của cậu đối với Nam Phương. Cô hoang mang khi
thấy rằng mình càng ngày càng không hiểu nổi cậu, lại có chút hối hận vì lần trước đã nặng lời...

Từ hôm đó đến nay, bọn họ vẫn chưa nói chuyện lại.

Bỗng nhiên, một bàn tay lạnh toát đặt trên trán, khiến cho cô bừng tỉnh khỏi giấc ngủ ngày.

Dĩ nhiên, khi nhận ra bàn tay kia chính là "bảo vật quốc gia" của Pháp, trái tim Hà chỉ thiếu nước nhảy khỏi lồng ngực.

Thiên hạ nói cái tên quyết định phần nào ngoại hình, tính cách, cũng
không ngoa. Vũ Nam Phương, cái tên trung tính như vậy, lại còn là người
họ Vũ, quả nhiên là người mang nét đẹp rất trung tính. Ngoại trừ âu phục tôn dáng cao mảnh mai, nếu chỉ nhìn gương mặt xinh đẹp đến thoát tục
kia, tóc mai mềm mại dài trùm qua tai kia, nói là mỹ nữ giả trai cũng có thể bán tín bán nghi. Vẻ đẹp của Vũ Trọng Khanh ít nhất còn không gây
huyễn hoặc như vậy.

Thay vì chào hỏi, việc đầu tiên Hà làm lại là... dáo dác nhìn quanh. Rất may, vì hôm nay cô đến quá sớm, nên trên sân trường mới có lác đác một
vài người, chưa ai kịp nhận ra Vũ Nam Phương đang cúi xuống, đối diện
Hà, ngay trong khuôn viên trường.

"Cảm ơn! Tôi không ốm!" Cô bối rối, gỡ tay Phương ra. Không muốn người
ngoài nhìn vào có bất kỳ một sự hiểu lầm ngu ngốc nào. Bị hiểu lầm đối
với Hà, dường như đã thành chuyện... cơm bữa.

Phương đứng thẳng dậy, có hơi buồn cười vì bộ dạng ngốc nghếch của cô gái trước mặt.

"Vừa rồi, tôi đã bảo tài xế chở Nam Anh và đồ đạc của nó về nhà cậu."

Hà muốn hỏi, sao lần trước Phương không làm vậy cho tiện, lại bắt cô
phải đến tận khách sạn. Nhưng vẫn biết con người này không hề đơn giản,
sợ lại bị đem ra làm trò đùa, cô đành yên lặng, gật đầu.

"Vậy nên chiếc thẻ kia, cậu cứ giữ."

Vừa nghe đến chiếc thẻ ATM, gương mặt của Hà đã thoắt biến sắc. Cô nhớ
đến lời buộc tội nặng nề của Long. Mặc dù bản thân cô chẳng làm gì xấu,
nhưng rõ ràng lời nói đó đã ảnh hưởng rất lớn đến tự ái của Hà, khiến
cho cô day dứt mãi không thôi.

"Không!" Cô vừa căng thẳng nói, vừa vội vàng lục ba lô, lấy ngay ra
chiếc thẻ V.I.P màu vàng kim đưa cho Phương. "Tôi chưa tiêu một xu nào
cả, và cũng không có ý định đó. Nên cậu hãy lấy lại cái này đi!"

"Cậu làm thế... thì khó cho tôi quá." Phương nhẹ cười. Không ai có thể
đọc được bất cứ hàm ý gì bên dưới nụ cười xã giao tuyệt đẹp trăm lần như một đó.

"Chẳng có gì là khó cả." Minh Hà thẳng thắn, đứng dậy. "Tôi cho Nam Anh ở nhờ vì quý nó như em. Đây không phải nợ nần. Nên cậu không phải trả
công gì hết."

"Vậy trả bằng cái khác, được không?"

Hà còn chưa định thần trước câu hỏi của Nam Phương, đã thấy cằm mình bị
nâng lên bởi những đầu ngón tay lạnh toát, thanh mảnh nhưng đầy những
vết chai cứng do luyện tập piano lâu năm. Trong chớp mắt, Phương đã vòng tay kia qua eo Hà, kéo cô lại gần mình. Rồi từ từ cúi xuống...

Là kinh ngạc, là hồi hộp, nhưng hơn cả, trong tâm trí Hà là một nỗi buồn lan tỏa. Trong cái khoảnh khắc mà bờ môi hai người chỉ cách nhau chừng
hai phân, một linh cảm nào đó đã khiến cô thấy mình hụt hẫng.

"TRÁNH RA!"

Đúng lúc đó, giọng nói gay gắt của Bảo Long đã ngăn chặn điều Hà e sợ. Đồng thời, cậu mạnh mẽ kéo Phương ra xa khỏi cô.

Nhưng khi nắm đấm của Long giơ lên, định giáng thẳng cơn giận dữ vào
gương mặt xinh đẹp của Nam Phương, thì chính Minh Hà lại là người theo
bản năng, liều mình xông ra che chắn cho Phương.

"Cậu đừng có như vậy!" Mắt cô hoe đỏ. "Cậu ấy chưa làm gì tớ cả!"


Polaroid