Insane
Đơn Phương Không Vô Nghĩa

Đơn Phương Không Vô Nghĩa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326665

Bình chọn: 7.5.00/10/666 lượt.

lớn, sinh ra trong một gia đình mà con gái có thể vừa nằm vắt vẻo trên sô pha xem ti vi, vừa kì kèo công việc nhà với mẹ, thì một
không khí gia đình nghiêm khắc đến như thế này thật là quá sức chịu đựng của Minh Hà. Nên cô viện đủ thứ lý do để từ chối lời mời ăn tối ở nhà
hàng cao cấp cùng với gia đình họ.

"Hôm nào bác có ở nhà, lại bảo Khanh đưa con đến đây chơi nhé." Bà Lưu
Thủy mỉm cười, đưa bàn tay nõn nà thơm mùi nước hoa lên vuốt tóc Hà. Vì
một lẽ gì đó, bà lại hoàn toàn chẳng hề tỏ ra ác cảm với cô bạn gái đầu
tiên của con trai. Nếu không muốn nói là trong đôi mắt nâu chải mascara
cong vút kiêu kỳ kia, đã hào phóng ánh lên hẳn một tia thiện cảm.



Có gì không ổn đây? Không giống trong phim Hàn Quốc tí nào. Các bà mẹ
quý phái, lẽ ra phải lườm nguýt, mỉa mai, thái độ các kiểu, nếu con trai bảo bối của mình cả gan đem về một con bé Lọ Lem chứ? Hay đó chỉ là xã
giao? Còn sau lưng, hai người họ sẽ khinh miệt phân tích, là con bé nhem nhuốc bình dân này không hề thuộc đẳng cấp của con trai họ, cần phải bị khai trừ? A... Phải chăng là đúng như anh Hoàng nói, trong thâm tâm họ
nhìn mình chỉ như một con ếch...


"Cậu nghĩ gì vậy?" Một câu hỏi thờ ơ, cũng đủ để Minh Hà rơi trở về mặt đất.

Chính xác là vẫn chưa phải mặt đất, vì hai người đang ở trong thang máy.

"Nghĩ là ba mẹ cậu... rất ấn tượng. Nhưng lại làm người ta cảm thấy bị áp lực..." Cô thật thà.

Bật cười.

"Cậu cười gì?" Hà đỏ mặt, cố gắng không nhìn, để đỡ bị cuốn vào gương
mặt đẹp mê hồn. "Tôi thấy thương cho cô gái nào làm dâu nhà cậu đấy
nhé."

Ngẫm nghĩ một hồi. Cô lại thắc mắc.

"Gien di truyền có quyết định biểu hiện lúc say không vậy?"

"Để làm gì?"

"Để xem bạn gái tương lai của cậu có cần phải trong người bốn ngoại ngữ không." Hà thở dài. "Thật là đủ chuyện lo nghĩ mà..."

"Nói như vậy..." Cửa kính tự động mở, trước mặt họ là khoảng sân heo
hút. Vườn hoa, đài phun nước, cột đèn..., đều không ngăn nổi cái lạnh
bao trùm không gian giữa tháng hai. Từng lời của Khanh đều mờ ảo lẫn vào tiếng gió. Nhưng Hà vẫn nghe, rõ mồn một. "... tức là cậu đã có sự
chuẩn bị?"

"C... Chuẩn bị gì chứ?" Hà đỏ mặt. Nhận ra logic của mạch câu chuyện.

"Trả lời đi, cậu có thể làm bạn gái tôi từ hôm nay."

Cô có thể cảm nhận được bàn tay cậu luồn vào trong mái tóc xõa ngang vai đang bị gió thổi tung bay của mình. Bàn tay với những ngón dài, mảnh
nhưng lớn và đầy đủ nam tính, đang truyền hơi lạnh cho cô.

Không rõ vì muốn nhanh chóng thoát khỏi giá lạnh, hay vì bị thôi miên
trong đôi đồng tử màu xám tro đang hạ xuống rất gần kia...

Hay chính là vì cả hai điều đó, kết hợp với nhau mang lại cảm giác nao
lòng khó tả... Mà Trần Minh Hà, khi chưa kịp nhận rõ hình hài của thứ
tình cảm đang trào dâng trong lồng ngực, đã thấy từ trên bờ môi của
chính mình phát ra âm thanh ngắn gọn.

"Có thể."

...

Minh Hà nằm một mình trong phòng riêng. Đã hơn một tuần lễ kể từ khi anh Hoàng về nước, cô mới được yên tĩnh thế này. Nhưng thật sự trong người
Hà lại đang có quá nhiều cảm xúc, quá nhiều tâm sự để mà có nhu cầu yên
tĩnh. Đáng tiếc là cả Minh Hoàng lẫn Mai Chi đều đang đi chơi chưa về... Mẹ vẫn gọt hoa quả, xem ti vi. Bố vẫn nằm khểnh đọc báo. Hai đứa em
đuổi nhau chạy quanh nhà. Mọi việc vẫn diễn ra bình thường. Không ai
biết là con gái lớn trong nhà, kể từ buổi tối hôm nay, lần đầu tiên đã
có bạn trai.

Hà hoàn toàn không nhớ rằng mình đã từng khinh bỉ bộ dáng ban chiều của
Mai Chi đến thế nào, liền vô thức ôm mặt, lăn ba vòng trên giường đúng y như thế.

Dù ngày mai ra sao... , cũng đáng tính là sự kiện trong đời.

...

"Jimmy please say you'll wait for me. I'll grow up someday you'll see.
Saving all my kisses just for you. Signed with love forever true..."


Minh Hà vừa phấn khởi hát, vừa giơ lên viên chocolate ăn dở, nhưng chưa kịp nhét vào miệng... Minh Hoàng, đã bị một bàn tay trắng nõn nà thô
bạo chém xuống đau điếng.

"Cậu điên hả?!" Hà bức xúc hết nhìn nửa viên kẹo rơi lăn lóc tội nghiệp
trên bàn, lại nhìn sang Mai Chi đang khinh khỉnh quay trở về ngồi vắt
chân sơn móng tay.

"Phản xạ thôi." Mai Chi nhún vai.

Phản xạ? Đây gọi là loại phản xạ gì chứ? Đừng nói là cô ta ghen với em- gái của bạn- trai đấy nhé. Đúng là đầu óc có vấn đề mà.

Lại được ông anh bảo bối, không bênh em thì chớ còn cười cười nhìn bạn gái.

"Em thông cảm đi, con khỉ con này mấy hôm nay hình như yêu đương có tiến triển hay sao ấy. Tâm thần có vẻ bất định lắm..."

"Bất định cái đầu anh!" Hà đỏ mặt, thò chân đạp thật lực vào lưng Hoàng.

"Này, cậu làm gì thế hả?" Cô nàng Mai Chi nhác thấy xót xa, liền lao tới ôm lấy, chắn cho bạn trai.

"Ôi trời! Sơn móng tay dây hết ra áo anh rồi! Mùi kinh quá!" Nạn nhân không những không cảm kích, còn kêu la rầm trời.

"A... Ghét ghê, người ta bảo vệ anh mà..." Ôm chặt hơn.<