Old school Easter eggs.
Đơn Phương Không Vô Nghĩa

Đơn Phương Không Vô Nghĩa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326570

Bình chọn: 10.00/10/657 lượt.

g hiểu họ nói gì. Vì cô có biết tí nào về nhạc cổ
điển đâu cơ chứ. Mặc dù xu hướng nghe nhạc của Hà cũng khá quốc tế,
nhưng cô cùng lắm chỉ toàn nghe US- UKpop thôi.

Nam Phương có lẽ cũng đã nhận ra kiến thức hơn người của Nam về lĩnh vực này, không chút xa cách đã vui vẻ cho đi chữ ký...

Chữ ký.

Đến đây, Hà bất chợt nhận ra một chuyện (hơi) quan trọng. Cô lấy từ trong ba lô ra tấm khung lụa viền vàng.

"E hèm!" Cô hắng giọng, cắt ngang cuộc trò chuyện thân thiết của hai
người con trai vừa mới gặp. "Chữ ký, cậu có thể ký cho cả tôi nữa
không?"

"Cậu?" Phương cười, vẫn nụ cười nửa miệng hời hợt. "Riêng cậu thì... hơi khó..."

A, thì ra đây là cái mà người ta gọi là sao chảnh. Lần đầu trong đời bạn Minh Hà mới được diện kiến.

"Nam thì được mà tôi không được?" Cô bất mãn.

"Vì cậu ta rất am hiểu về âm nhạc của tôi. Còn cậu có không? Cậu lấy chữ ký vì lý do gì?" Giọng nói không có lấy một miligram thành ý.

Đã vậy, Hải Nam còn bật cười. Khiến cho Hà tức điên.

"Tôi xin cho bạn!"

"Vậy bảo bạn cậu đến đây." Nam Phương thấy mặt mũi Hà đã đỏ bừng, càng muốn đùa dai.

"Cậu thật quá đáng!" Cô thẳng thừng nhận xét.

"Thôi được rồi..." Phương nhấp một ngụm trong cốc nước tinh khiết đặt
trên bàn, rồi nhìn thẳng vào Hà. "Tôi sẽ ký cho, với điều kiện, cậu làm
cho tôi một chuyện. Đơn giản thôi."

"Chuyện gì?"

Phương chưa kịp trả lời, thì tiếng cửa sập rất mạnh đã cắt ngang đoạn
hội thoại giữa họ. Người- thứ- năm xuất hiện trong căn phòng, cũng chính là người vừa sập cửa, hiện đang đứng lừng lững như một bức tượng được
đúc bằng băng trước mặt cả Nam, Hà và hai anh em Phương.

"Lâu không gặp." Lần này, Phương là người lên tiếng trước, không quên
kèm theo nụ cười hòa nhã nghiêng nước nghiêng thành. "Vẫn bất lịch sự
như ngày nào."

Long không buồn nhìn vào Phương, chỉ quay sang Hà.

"Chiều nay tớ muốn về cùng cậu, có chuyện quan trọng cần nói."

"Xin lỗi?" Nam Phương lại điềm nhiên xen vào, vẫn giữ nguyên vẻ lịch sự
quý tộc. "Hình như là tôi đang nói chuyện với cô ấy, chứ chưa đến lượt
cậu."

Bấy giờ, Long mới chuyển tầm mắt sang Phương, ánh mắt của cả hai đều
lạnh tanh, không hề che giấu ý thù địch rõ ràng. Không khí nặng nề như
đã hoàn toàn đông cứng, cho đến khi Nam bước lên, bình thản mở cửa
phòng, lại mạnh mẽ kéo Long cùng bước ra ngoài.

Rốt cuộc, họ đi mất hút.

Minh Hà còn chưa hết ngỡ ngàng. Cô nhìn quyển vở Lý của Nam để mở chỏng
trơ trên bàn, trên đó vẫn còn nguyên chữ ký của Nam Phương chưa ráo mực.

Có lẽ bởi vì Nam Anh quá bé nhỏ, nên không ai để ý đến nó đã chuồn ra khỏi phòng từ khi nào.

Trong phòng lúc này chỉ còn hai người.

"Nam Phương, cậu đã biết Bảo Long từ trước?" Một lúc lâu sau, Hà mới định thần lại và lên tiếng.

"Thì sao?" Phương thản nhiên, lại cầm lên cốc nước của mình. "Thay vì tò mò, cậu nên trả lời đề nghị của tôi."

So với chuyện Phương quen Long, thì lời đề nghị trao đổi "chữ ký" của cậu ta lại càng kỳ lạ đến độ ngớ ngẩn.

"Chuyện đó thì... tại sao nhất thiết, tôi lại phải..." Cô khó xử, ấp úng.

Đột ngột, di động của Nam Phương đặt trên bàn rung lên. Minh Hà rất
nhanh nhìn thoáng qua màn hình, thấy một cái tên con gái, dù không có
ảnh.

"Ái Vân? Bạn gái cậu hả?"

Phương hững hờ tắt máy, khóe môi đơn giản nhếch lên.

"Vớ vẩn."



Tối hôm ấy, Minh Hà đăng nhập facebook, nhận được một đường link giống nhau, từ rất nhiều người, quen có lạ có.

Cô nhấp chuột, làm hiện lên một trang báo lá cải dẫn đầu về lượt truy
cập của giới choai choai. Mà ngay trang đầu là một bức ảnh tương đối rõ
ràng cùng tựa đề bài báo. Hai người trong ảnh, đang bước lên bậc thềm
một khách sạn sang trọng bậc nhất ở ngay gần Nhà hát lớn. Người con trai là Nam Phương, còn cô gái mặc đồng phục Gallet kia không ai khác chính
là... Minh Hà.

[THIÊN TÀI ÂM NHẠC GỐC VIỆT DẪN BẠN GÁI VÀO KHÁCH SẠN.'>

Lên rồi, nhanh thế cơ đấy. Cô ngán ngẩm. Thầm nghĩ họ đã chụp được lúc
hai người cùng vào khách sạn, sao không chịu khó nán lại thêm một tiếng, để chụp nốt đoạn cô bước ra một- mình kéo theo chiếc vali nhỏ màu xanh
coban của Nam Anh.

Đúng vậy, điều kiện của Phương thực ra không có gì to tát, chỉ là nhờ
Minh Hà ghé qua mang hộ hành lý của Nam Anh về nhà. Khi cô không kìm
được, thắc mắc tại sao Phương không tự làm điều đó cho thằng bé, hoặc
thuê- nhờ bất cứ người nào khác lái xe mang đến, cậu ta chỉ cười bí ẩn.

Nam Phương cũng là người có trước có sau. Trước khi từ biệt còn đưa cho
Hà nguyên một chiếc thẻ tín dụng, nói rằng mấy ngày sắp tới, mọi chi phí phát sinh trong việc "chứa chấp" Nam Anh cứ tính vào trong ấy.

Hà còn nhớ như in cái cảm giác bị Nam Phương nắm siết lấy cổ tay ở cửa
phòng VIP, chỉ chịu buông ra khi cô chẳng còn cách nào khác phải nhận
lấy chiếc thẻ.

"Người nhà họ Vũ, ghét nhất là nợ nần.