
đến
khi bóng người ngồi thẳng dậy phía sau một trong hai chiếc piano.
Thì ra, từ nãy đến giờ vẫn có một người nằm gục đầu trên nắp phím đàn. Nhưng do đứng từ ngoài nhìn vào nên Hà đã không thấy.
Một người con trai trạc tuổi Minh Hà. Không mặc đồng phục, thay vào đó
là một chiếc sơ mi màu xanh ngọc trông có vẻ rất đắt tiền. Tóc đen hơi
dài, mắt đen. Đường nét trên gương mặt thanh và mềm mại, phảng phất chút gì nữ tính. Trời ơi, trông cậu ta cực kỳ xinh đẹp. Bộ dạng dường như... mới ngủ dậy lại càng làm cho cậu ta thêm phần cuốn hút.
"Tôi..." Hà lắp bắp. Trong thoáng chốc, cô mất hoàn toàn khả năng nói
chuyện mạch lạc. "Tôi... Cậu có thấy Linh đâu không? Ý tôi là Vũ Thủy
Linh. Tôi có chuyện cần nhờ..."
"Cô ấy đã về rồi."
Đúng như Hà nghĩ, nhưng trong đầu cô lại xuất hiện một khả năng điên rồ. Cô nói rất nhanh.
"Cậu có phải là Vũ Nam Phương không?" Hà lấy làm tiếc đã không xem kỹ hơn hình ảnh của cậu ta trên các báo.
"Không." Người con trai thản nhiên.
"Tôi thấy cậu hình như không phải học sinh trường này."
"Tôi là học sinh trường này. Tôi học lớp 12A01. Thành viên câu lạc bộ âm nhạc."
"Thật... thật không?"
Người con trai mỉm cười không đáp. Nhìn gương mặt cười đẹp rụng rời lại có hàm ý trêu chọc, Hà thấy hai má mình như nóng đỏ.
"Tôi có một vài người bạn ở lớp 12A01, nhưng sao tôi không biết cậu?" Cô vớt vát.
"Nhưng tôi lại biết cậu."
"Hả?!"
"Cậu là Trần Minh Hà, lớp 12B04, quản lý câu lạc bộ bóng đá. Vậy đủ chưa?"
"Sao... sao cậu..." Hà kinh ngạc. Cô cảm thấy nếu tiếp tục đứng đây sẽ
còn tiếp tục bị con người này quay như chong chóng. "Tôi có việc gấp!
Phải đi đây! Gặp lại sau!"
Minh Hà ra đến cửa, do cắm mặt đi quá nhanh nên bị vấp, lảo đảo suýt ngã, bộ dạng rất ngốc nghếch.
"Gặp sau." Người con trai vẫn ngồi nguyên tại chỗ, bật cười thành tiếng.
Cho đến khi Hà đi khuất, đôi bàn tay "bảo vật quốc gia" mới bắt đầu chịu mở nắp đàn.
Sân trường vắng lặng. Vọng cả ra ngoài hành lang, khúc dạo đầu dồn dập
mê hồn. Minh Hà chỉ là cô bé mười bảy tuổi bình thường, có tài thánh mới biết được đó là bản sonate một chương giọng B. minor của Liszt. Tuy
nhiên, điều không thể chối cãi là cô đã đứng hơn ba mươi phút ở đầu cầu
thang, lần đầu tiên trong đời nghe trọn vẹn cả một bản nhạc cổ điển.
Vũ Nam Phương, cậu thật đáng ghét! Trên đường về, cô lặp đi lặp lại trong đầu đúng một câu như thế. Trong khi trái tim vẫn như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
"Tuyệt vời! Tuyệt vời! Tuyệt vời!" Nam phấn khích nắm
chặt cả hai tay, đập lia lịa lên... đầu gối, như một đứa trẻ, gương mặt
rạng ngời. "Cậu có hiểu thế nghĩa là gì không? Thế là không gì có thể
diễn tả nổi. Quá hay! Quá tuyệt! Bravo! Siêu cấp đại bác!"
"Thật tớ chẳng hiểu gì cả..." Minh Hà ái ngại thú nhận. "Duy có một điều tớ chắc chắn, là lần đầu tiên thấy cậu thế này..."
Vâng, chưa đầy một phần mười trong số các học sinh thông minh thanh
lịch của Gallet là thường xuyên nghe hiểu nhạc cổ điển. Và trong con số
ít ỏi đó, chỉ có duy nhất Hải Nam là bị chấn động đến mức ấy trước màn
biểu diễn trong lễ hội trường của Nam Phương. Trong khi hơn nửa số con
gái chỉ chăm chăm mơ màng nhìn vẻ đẹp thoát tục lẫn phong thái xuất thần cuốn hút của cậu ta bên phím đàn. Số còn lại, cùng lắm chỉ như Minh Hà
ngẩn ngơ thưởng thức, chứ chẳng ai lại bị tác động đến mức "dư âm còn
mãi" như Nam cả.
Vâng, "dư âm còn mãi" là một miêu tả chính xác. Bằng chứng là cậu ta
ngồi trên thành lan can hành lang tầng một. Mặc xác những người khác dọn dẹp tàn dư của lễ hội. Tay nọ sờ tay kia, lại giơ cánh tay ra trước mặt Hà.
"Nhìn đây này! Nổi da gà!" Sau đó, cậu ta đá một phát vào tường. "Được
xem Vũ Nam Phương biểu diễn miễn phí! Không thể tin nổi. Cảm ơn cậu đã
khiến tớ thi vào trường này!"
"Ừ ừ..." Hà gật đầu lấy lệ. Hải Nam đứng trước mặt cô thật cứ như một con người khác hẳn.
Đang mơ mơ màng màng, cậu ta chợt bừng tỉnh. Đột ngột kéo tay Hà.
"Không được! Đi thôi! Kẻo muộn!" Giọng nghiêm trọng.
"Muộn cái gì?!" Cô trố mắt.
"Xin chữ ký!"
"Cậu điên à!" Hà giật ra, kinh hãi. "Ghê quá! Cậu bắt đầu giống mấy đứa con gái mơ mộng rồi đấy!"
"Cậu điên thì có!" Nam quả quyết, vẫn không hề có ý định buông tay Hà
ra. "Cơ hội này là không thể có lần thứ hai. Đây sẽ là của hồi môn tớ
tặng cho con!"
Minh Hà nhìn vẻ kiên định của Nam, dở cười dở khóc. Nếu có con gái, cô
sẽ không muốn nó ngồi lảm nhảm, tay đấm chân đá, "siêu cấp đại bác" như
ông bố tí nào.
"Được rồi, cậu muốn xin chữ ký cho con cũng được. Nhưng mắc gì phải lôi tớ theo." Cô ráng nặn ra một nụ cười hiền- hòa.
"Bởi vì cậu là chỗ quen biết! Sẽ khiến tớ dễ tiếp cận hơn." Mắt Nam sáng trưng.
"Trời đất! Quen chỗ nào?" Cô hoảng hồn, vội thu lại nụ cười. "Hôm trước
tớ gặp cậu ta đúng một lần ở phòng học nhạc, lúc ấy thậm chí còn kh