Ring ring
Đơn Phương Không Vô Nghĩa

Đơn Phương Không Vô Nghĩa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326551

Bình chọn: 8.00/10/655 lượt.

" Cậu nói.

Ngay bây giờ, cô nhìn chăm chăm vào màn hình, bắt đầu suy nghĩ về động cơ thật sự của "thiên tài âm nhạc".

Minh Hà hiện tại độc thân vui tính, từ lâu đã chẳng quan tâm loại sinh
vật hung dữ gọi là "fangirl". Tóm lại, những tin tức kiểu này xét cho
cùng, chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cô cả. Bản thân minh bạch,
sao phải sợ miệng lưỡi thế gian?

Nam Phương cần lên báo? Chuyện này thật nực cười. Cứ mỗi lần cậu ta biểu diễn, thì báo đài khắp thế giới tranh nhau đưa tin, đăng bài còn không
xuể...

Nhưng những tin lá cải như thế này, có không nhỉ?

Để giải đáp thắc mắc của mình, Hà mở trình duyệt web, gõ google.com lên thanh địa chỉ.

Thật đáng kinh ngạc, ngoại trừ những thông tin mang tính chất hết sức
khái quát về ba mẹ, xuất thân..., thì tiểu sử của Vũ Nam Phương hoàn
toàn thanh sạch. Bài báo "đưa bạn gái vào khách sạn" hôm nay dường như
là cái gai duy nhất.

Cho đến lúc này, Hà có thể kết luận. Cái tin tức trên xuất hiện tràn lan, không phải vì cánh paparazzi của Việt Nam quá giỏi...

...mà là vì Nam Phương muốn thế.

Để làm gì?


...

"Nam Anh! Có nghe chị nói không?!" Minh Hà giật tai nghe ra khỏi đầu
thằng nhóc đang vừa hát vừa nhảy như điện giật ngoài ban công. "Mẹ bảo
xuống ăn bánh ngọt!"

Thằng nhóc có vẻ hơi cụt hứng. Nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Minh Hà
thử chụp headphone của nó lên, liền nghe ra một bài nhạc dance sốc đến
óc.

"Em có vẻ thích hát, lại hát hay vậy sao không đi thi mấy chương trình
âm nhạc như The Voice Kids ấy?" Cô vui miệng nhận xét. Đúng là anh nào
em nấy... Dù nhạc cổ điển với dance không có mấy liên quan.

"Em mà thi rồi sau này không làm ca sĩ thì nhiều người sẽ tiếc." Thằng nhỏ chớp mắt, ngây thơ. "Vậy nên thôi."

Tự tin quá ha... Hà tính gõ đầu thằng nhóc một cái, nhưng nghĩ lại thì
cũng khá có cơ sở. Một đứa nhỏ mới có sáu, bảy tuổi mà hát theo được bài nhạc dance khó như vậy... Rốt cuộc, cô lại thắc mắc.

"Sao lại không? Nếu thích thì em cứ làm chứ?"

"A... Thèm ăn bánh quá! Đi xuống không mẹ đợi!"

Nam Anh làm như không nghe thấy câu hỏi của Hà, vừa xoa bụng vừa la rầm, trước khi chạy biến ra hướng cầu thang.

Thế nhưng, cô vẫn kịp nhìn thấy nét buồn thoáng qua trên gương mặt xinh đẹp, tròn trịa của thằng bé.

Chuyện này, thật tình chỉ cần suy luận một chút cũng có thể đoán ra. Tuy nhiên, bởi vì Hà chỉ là một cô bé xuất thân trung lưu vô lo vô nghĩ,
bởi vì Vũ Nam Anh chỉ mới có bảy tuổi. Nên cô không biết, và có lẽ cũng
chẳng cần biết, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Trường Giang, người
sẽ hiện thực hóa kế hoạch lớn của cả đời ngài giám đốc, dĩ nhiên không
có chuyện đi làm... ca sĩ.

Tuy nhiên, lúc này, âm rung báo cuộc gọi đến khiến cho sự chú ý của Hà
chuyển sang hai chiếc smartphone giống hệt nhau trên mặt bàn.

Hai chiếc?

Không khỏi tò mò, Hà đến gần, vừa hay nhìn thấy cái tên "Ái Vân" quen
thuộc hiện trên màn hình của một trong hai chiếc điện thoại. Thế nhưng,
cô chưa kịp chạm tay vào thì một bàn tay nhỏ xíu đã nhanh như chớp cướp
lấy chiếc máy.

Nhìn Nam Anh làm vẻ mặt ngán ngẩm nhấn nút hủy cuộc gọi, tiếp đến thoăn
thoắt xóa đống tin nhắn mới gửi đến, như kiểu người ta xóa tin nhắn rác.

"Ê! Đây hình như đâu phải di động của em? Của Nam Phương phải không?" Hà kêu lên sửng sốt. "Em làm cái gì vậy?"

"Giúp anh Phương trừ bỏ phiền phức." Thằng nhóc nhún vai, tiếp tục thao tác.

Trừ bỏ phiền phức? Bảy tuổi mà biết nói cụm từ phức tạp này ư? Mà phiền
phức gì mới được?! Phải chăng chính là cô nàng có cái tên Ái Vân mỹ miều đó?

"Bạn gái của anh em hả?"

Hà ngây thơ hỏi, vừa dứt câu, Nam Anh đã ôm bụng phá lên cười.

...

Nam Anh là một thằng nhóc ưa vận động, nhưng lại không thích chơi mấy
trò "tầm thường" của bọn trẻ con cùng trang lứa. Cỡ tuổi thằng Minh con
Phương em của Hà, cũng bị Nam Anh nhìn bằng nửa con mắt. Vậy nên thay vì đấu vật, đuổi bắt hay chơi điện tử, nó thường bật nhạc, tập nhảy một
mình cho hai đứa kia xem. Đôi khi vui vui thì nhảy vào bếp phụ nấu ăn
với mẹ Hà. Trẻ con cỡ tuổi này ít đứa nào có được thái độ giúp đỡ người
lớn như vậy. Nên dù thằng nhóc có chút ngông nghênh tự mãn, bà Hoa vẫn
quý mến nó như thường. Có biết đâu, nấu ăn cũng là một trong những sở
thích của "ông trời con".

"Chị Linh không biết nấu ăn. Có lần nấu cái này, kinh ơi là kinh." Nam
Anh thuận miệng nhận xét, khi đang cho hai thìa gia vị vào nồi canh
khoai tây. Để với đến nồi canh nó phải đứng lên chiếc ghế nhựa. Đeo tạp
dề hoa hồng của mẹ dài đến cổ chân. Bộ dạng nom rất buồn cười, mà miệng
lưỡi cứ như ông cụ non.

Minh Hà đang đứng bên cạnh rán đậu, gượng cười méo mó.

"Chị biết. Bữa trước ở trường em nói rồi." Nhưng mà suốt ngày đem người thân ra nói xấu là không tốt đâu đấy nhé. Đó gọi là vạch áo cho người em lưng đấy ông tướng ạ.

"Ba rất ghét anh Khanh chị Linh