XtGem Forum catalog
Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325423

Bình chọn: 7.00/10/542 lượt.

cáo với anh?”

Đỗ Thăng nói: “Nha đầu, không cho giả bộ ngu. Ừ, em không phải là giả bộ ngu,
em là khờ thật, cất di động đi, cái này để bảo đảm cho anh có thể tìm được em
bất cứ lúc nào, biết không!”

Tôi hỏi: “Ngủ cũng phải mở máy sao?”

Đỗ Thăng kiên định đáp: “Đúng!”

Tôi nói: “Em sẽ bị phóng xạ, đầu óc sẽ bị đần đấy!”

Mặt Đỗ Thăng khinh thường nói: “Phẩm Phẩm, em đã ngốc nghếch rồi, có ngu thêm
chút nữa chắc cũng không khác nhau lắm.”

Tôi suy sụp gục mặt, muốn khóc.

Lúc đưa Đỗ Thăng lên phi cơ, trong lòng tôi có cảm giác rất bất an, tôi rốt
cuộc nhịn không được trước khi Đỗ Thăng lên phi cơ liền hỏi anh: “Đỗ Thăng, ở
nước Mĩ anh sẽ thích người khác sao?”

Đỗ Thăng nắm tay của tôi đặt trước ngực trái của anh, để cho tôi cảm thụ được
nhịp đập của trái tim anh, sau đó cúi đầu triền miên hôn tôi nói: “Nha đầu, nơi
này tất cả đều là em!”

Tôi cười.

Nhưng khi Đỗ Thăng xoay người sang chỗ khác, nụ cười của tôi liền bể nát.

Tôi rời xa mẹ, rời xa những chuyện tôi không dám đối mặt, cho nên khi thi đại
học tôi cố ý thi đến nơi này, rất xa nhà.

Nơi này không ai biết, tôi đã từng vô địch quán quân rất nhiều kỳ thi tiếng
Anh. Người nơi này chỉ biết là tôi là một nha đầu ngốc đầu óc không tốt nói
chuyện và làm việc không hợp.

Thật ra, tôi từ nhỏ đã chịu khó học tập tiếng Anh, nếu không phải nhà gặp biến
cố, tâm nguyện lớn nhất của ba mẹ chính là đưa tôi đi du học nước ngoài. Chỉ sợ
là hiện tại, mẹ cũng không còn nhớ gì tới chuyện này.

Lúc chiều khi Đỗ Thăng nói chuyện điện thoại, nói tiếng Anh cực nhanh, người
bình thường cho dù đã từng du học, chưa hẳn nghe được anh đang nói cái gì.

Nhưng, cố tình tôi có thể nghe.

Đỗ Thăng nói, lúc đầu tôi lựa chọn thối lui, không phải để cho anh tổn thương
cô ấy.

Đỗ Thăng nói, tôi thật sự hối hận ban đầu không có phấn đấu với anh.

Đỗ Thăng nói, chúng ta cũng đã từng yêu cô ấy như vậy, hôm nay anh lại tổn thương
cô ấy.

Đỗ Thăng nói, anh đừng mơ tưởng gặp mặt cô ấy lần nữa, tôi sẽ dẫn cô ấy về
nước.

Tôi rất hi vọng, mấy thứ trong điện thoại chỉ là quá khứ của Đỗ Thăng, mà tôi,
mới là hiện tại và tương lai của




Sau khi Đỗ Thăng đi, ba
ngày đầu còn cố gắng gọi điện cho tôi, nhưng thời gian nói chuyện càng ngày
càng ngắn, cuối cùng chỉ nói qua loa một hai câu rồi vội vàng cúp máy. Nghe
giọng nói mệt mỏi của anh, tôi biết chuyện anh phải giải quyết thực sự rất khó
khăn.

Cho tới ngày hôm qua, Đỗ Thăng đã đi được bốn ngày rồi. Mà từ hôm qua đến bây
giờ, anh vẫn chưa gọi điện cho tôi.

Hôm nay là Chủ nhật, tôi buồn bực trong lòng, không chút nể tình tước đoạt ngày
nghỉ của sư huynh, bức bách anh sáng sớm phải tới phòng thí nghiệm, giúp tôi
sửa chữa số hiệu chương trình

Sư huynh ngồi trước máy tính xóa xóa sửa sửa, tôi ngồi bên cạnh tán gẫu câu
được câu không. Bỗng nhiên nghĩ tới Đỗ Thăng bắt tôi viết cam đoan, có chút
buồn cười nói với sư huynh: “Sư huynh, anh xem, nếu có người nói quan hệ của
chúng ta có chút ái muội, chẳng phải thần kinh người đó có vấn đề lớn hay sao!”

Nghe tôi nói xong, bàn tay sư huynh đang đặt trên bàn phím run lên, không cẩn
thận lại xóa bỏ nguyên một đoạn dài chương trình của tôi.

Tôi kêu lên một tiếng thảm thiết, điên lên bổ nhào vào người sư huynh, hung tợn
véo cánh tay gầy gò của anh, lớn tiếng lên án mạnh mẽ: “Triệu Hòa Bình! Là anh
cố ý! Anh có hận em thì cũng đừng tra tấn em bằng cách này chứ. Chương trình
này em làm mất hai ngày liền. Em lại không có lưu lại. Anh đền, anh đền đi!”

Sư huynh cư nhiên không ra đòn với tôi, mặt không chút biểu tình, xoa xoa cánh
tay nói: “Đền thì đền, cái này bao nhiêu?”

Tôi không nói lời nào, vẻ mặt đưa đám. Đối với anh ta tất nhiên chuyện này
không đáng gì, nhưng số hiệu đó là tôi vừa nghĩ đến Đỗ Thăng vừa soạn ra, từng
ký hiệu một đều chứa nỗi nhớ anh sâu đậm.

Thấy bộ dạng muốn khóc của tôi, sư huynh có chút luống cuống giơ tay vỗ vỗ đỉnh
đầu tôi, nói: “Đồng chí Nhậm Phẩm, không đến nỗi đi, trước kia anh xóa sạch bài
tập cuối kỳ của em, em cũng không như vậy. Làm sao mà vừa xóa vài đoạn trình tự
còn không biết có phù hợp hay không, em lại khổ sở đến vậy? Nói cho em biết,
đừng hẹp hòi như vậy chứ”.

Tôi không vui hất tay anh ra, cầm túi xách lên, dữ tợn nói với sư huynh: “Em
mặc kệ, anh phải đền cho em cái chương trình đấy! Tinh thần em bị anh làm tổn
thương, em phải đi ra ngoài dạo phố để giải tỏa đây. Đến khi em trở lại mà anh
còn chưa viết lại chương trình cho tốt, em liền cắn chết anh!”. Nói xong, tôi
không quay đầu lại, đi ra cửa phòng thí nghiệm.

Vừa ra đến cửa, sư huynh ở phía sau quát lên một tiếng, tôi tức giận xoay người
lại hỏi: “Làm sao vậy?”

Nét mặt sư huynh không mang theo chút đùa cợt nào, vô cùng nghiêm túc, thậm chí
còn chăm chăm nhìn tôi nói: “Phẩm Phẩm, là ai nói chúng ta có ái muội? Giúp anh
cảm ơn họ”.

“Lạch xạch”, tú